Hạ Thẩm Châu liền đẩy Văn Gian Thanh quay về, và ấn chặt xuống thảm sàn, giận dữ bừng bừng la lớn lên: “Cậu nói chuyện hồ đồ gì vậy? Ai ép cô ấy rời khỏi? Đầu óc cậu tỉnh táo chút đi!”
Văn Gian Thanh liền như tan vỡ, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, nói: “Cậu xem lá thư cô ấy để lại cho mình! Phân đoạn này chẳng phải thường xuất hiện trong mấy ngôn tình cẩu huyết sao? Người nhà nam giới vì muốn tách đôi tình nhân yêu nhau, thì ép nữ giới rời khỏi! Vy Vy không phải là Tranh Tranh, cô ấy cứng rắn và tự ái như vậy, bị người nhà uy hiếp, nhất định sẽ đi khỏi!”
Hạ Thẩm Châu tức cười: “Cậu có phải đầu óc minh mẫn rồi không! Cậu bỏ nhà ra đi với Tranh tranh chạy tới nơi này, gia đình có nói gì không? Cậu với Vy Vy hai người còn chưa chính thức bắt đầu đến với nhau, gia đình can thiệp cái gì chứ? Đầu óc cậu làm ơn giúp mình tỉnh táo một chút!”
Văn Gian Thanh quả nhiên không nói gì nữa.
Hạ Thẩm Châu cầm lấy lá thư để lại của Vy Vy, nhanh chóng đọc lướt qua, bỗng chốc tức giận không thể trút ra được: “Người ta là chủ động rời khỏi được không? Cậu hãy nhìn kỹ đi! Cô ấy là sợ cậu hiểu lầm tình cảm giữa cả hai cậu! Cho nên mới rời khỏi! Nói trắng ra, là do chính cậu bức ép người ta! Ai biểu cậu ra tay là tặng món quà sang trọng vậy! Đổi người nào khác cũng phải suy nghĩ kỹ càng một chút lận! Đây lại là thiết kế của đại tỷ! Cậu biết thiết kế của đại tỷ mắc lắm không? Cậu dùng não của mình suy nghĩ kỹ đi! Đừng có cái gì cũng đổ trách nhiệm lên người khác được không!”
Lời nói của Hạ Thẩm Châu, như là một khúc gậy đánh chuẩn, đánh tới Văn Gian Thanh bỗng trở nên ủ rũ.
“Là lỗi của mình? Đúng, là lỗi của mình!” Văn Gian Thanh ngay tức khắc đẩy Hạ Thẩm Châu ra, đứng dậy và ngồi dưới đất, cầm lồng không đậu nói: “Mình hấp tấp quá rồi! Mình mới quen cô ấy mấy ngày, mà lại niềm nở như vậy, Mình phải đi tìm cô ấy, để tạ lỗi với cô ấy!”
Nói xong, Văn Gian Thanh liền muốn đứng lên rời khỏi.
Hạ Thẩm Châu lần nữa đẩy anh ấy vào trở lại: “Cậu hãy ở lại đây, đâu cũng không được đi! Chuyện gì cũng chưa làm rõ hết, cậu lại đi tìm, cậu ở đâu đi tìm đây? Cậu sẽ tìm thấy được ư? Cậu có biết được tin tức cô ấy không?”
Văn Gian Thanh lập tức rút điện thoại ra nói: “Mình biết số điện thoại cô ấy, Mình điều tra số điện thoại này là được...”
Hạ Thẩm Châu khoanh tay đứng ở một bên, mở miệng nói: “Trong thư cô ấy cũng đã nói, cho dù cậu tìm được trường học cũng vô dụng, cô ấy rất ít ở trường, đều là ở bên ngoài làm bài tập cả. Với lại số điện thoại là trong nước, cậu cảm thấy sau khi cô ấy về nước rồi, sẽ còn tiếp tục xài số này không? Gian Thanh, cậu có thể bình tĩnh lại được không?”
Văn Gian Thanh liền suy sụp buông tay ra, hai tay che lấy gương mặt, im lặng một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Nếu dựa vào thế lực của nhà Văn gia, có thể tìm thấy cô ấy không?”
“Có thể tìm được!” Hạ Thẩm Châu ngồi bên cạnh Văn Gian Thanh, thầm trả lời: “Nhưng cậu phải biết rằng, cho dù tìm thấy được, cô ấy có mong gặp cậu không? Cậu cũng đã nói, Vy Vy là một cô gái rất có chủ kiến. Một cô gái có chủ kiến, có lẽ ghét nhất là người khác tự cho là đúng. Cậu thật sự muốn trở thành một người mà cô ấy ghét bỏ ư?”
Nếu như là thường ngày, Hạ Thẩm Châu nói những lời này, Văn Gian Thanh cũng sẽ nghe vào tai.
Tuy nhiên Văn Gian Thanh hôm nay một chữ cũng không nghe lọt tai.
“Không được, mình phải tìm được cô ấy! Mình cần đích thân nghe cô ấy nói!” Văn Gian Thanh vẫn không can tâm mà đứng lên.
Vào lúc này, điện thoại Hạ Thẩm Châu vang lên, Hạ Thẩm Châu lộn người để khống chế Văn Gian Thanh lại, và một bên thì nghe máy: “Alo, chị?”
Một từ chị, khiến cho Văn Gian Thanh chốc lát khiếp sợ và không dám phản kháng.
Hạ Thẩm Châu nghe được lời chất vấn của Thẩm Hà, lập tức kể rõ tình hình sự việc ở đây.
Thẩm Hà lập tức nói: “Ở đó đợi chị! Chị lập tức tới!”
Sau khi gác đi điện thoại, nửa tiếng cũng chưa tới, thì Thẩm Hà đã dắt Joel và Tư Nhiên, Vu Tiểu Uyển, phía sau còn có Tiểu Cát và Thẩm Mạch cũng đi chung theo.
Thẩm Hà mới bước vào thì nổi giận bừng bừng mà đi về phía Văn Gian Thanh: “Chuyện gì đây? Em ngoại trừ học được muốn sống dở chết dở còn học được cái gì?”
Văn Gian Thanh nhìn thấy Thẩm Hà, chớp mắt nhìn cô ấy với vẻ uất ức: “Chị, Vy Vy cô ấy đi rồi!”
Thẩm Hà bỗng chốc tức giận tới suýt nữa thở không lên được.
Joel nhìn thấy, mau chóng kéo những người khác nói: “Được rồi được rồi, có chuyện gì thì từ từ nói. Thế này vậy, để anh nói chuyện với em ấy một tí.”
Thẩm Hà lần này tính nhẫn nại đã dùng hết triệt để, lạnh nhạt nói: “Mọi người ra ngoài hết đi, tớ cần nói chuyện riêng với em ấy!”
“Chị!” Hạ Thẩm Châu và Thẩm Mạch cùng mở miệng xin tha: “Chị đừng tức giận!”
“Ra ngoài!” Thẩm Hà lần này đúng là tức giận lắm rồi!
Lần trước, cô ấy cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận.
Lần này thì nhịn không được rồi!
Vu Tiểu Uyển rất hiểu rõ Thẩm Hà, nên khi nghe cô ấy nói vậy, liền nói rằng: “Chúng ta hãy ra ngoài đợi chờ vậy.”
Những người khác đành phải lui ra ngoài.
Thẩm Hà liền đưa tay khóa trái cửa phòng.
“Đứng dậy cho chị!” Thẩm Hà bừng bừng nổi giận nhìn Văn Gian Thanh trừng trừng.
Văn Gian Thanh ngoan ngoãn đứng đó, tuy rằng khuôn mặt có chút nôn nấp, nhưng lại không dám phản kháng mệnh lệnh của Thẩm Hà.
Thẩm Hà không nói gì hết, tiến lên phía trước là một bạt tay!
“Pặc!” Tiếng bạt tay này cực kỳ to lớn!
Văn Gian Thanh bị ăn đánh, ngoan ngoãn đứng đó, hoàn toàn không dám phản kháng.
“Em không phải là có điều muốn nói với chị sao? Nói đi!” Tính khí Thẩm Hà đột ngột nổi lên, nắm lấy bắp tay Văn Gian Thanh, pặc, lại thêm một cú ném vai qua!
Văn Gian Thanh liền bị ném tới cắn răng chịu đựng!
“Đứng lên!” Thẩm Hà tiếp tục ra lệnh nói.
Văn Gian Thanh ngoan ngoãn bò dậy lên!
Thẩm Hà lại lần nữa cho anh ấy một cú ném vai!
Sau khi làm động tác này ba lần, Thẩm Hà mới mở miệng hỏi: “Biết sao chị đánh em không?”
“Do em không đủ bình tĩnh.” Văn Gian Thanh trả lời.
“Rất tốt, cũng biết được tại sao bị ăn đánh.” Thẩm Hà đi quanh Văn Gian Thanh, nói: “Em có thể vì một cô gái mà điên lên, cũng có thể vì một cô gái mà buông bỏ gia tộc, nhưng em không thể vì chuyện này mà mất đi chừng mực! Giáo dục hồi nhỏ, em đã ăn đâu mất rồi? Thân là người kế thừa của nhà Văn gia, năng lực này nếu không có, em còn kế thừa cái gì! Ờ? Văn Gia không cần thứ phế phẩm như em!”
Thẩm Hà chửi mắng thậm tệ mà Văn Gian Thanh không dám mở một tiếng nói nào.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng đều biết rõ cả! Nhưng em hãy xem xem các anh chị làm như thế nào? Em làm như thế nào? Em có thể học hỏi các anh được không?” Thẩm Hà giận dỗi mà chửi bới Văn Gian Thanh: “Sự bình tĩnh của em, sự ung dung của em đi đâu hết rồi? Trong trường chẳng phải đã dạy qua sao? Gặp bất kỳ điều gì cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh!”
“Chị, em thật sự biết lỗi rồi!” Rõ ràng Văn Gian Thanh cao hơn Thẩm Hà một khúc, nhưng ở trước mặt Thẩm Hà, dáng vẻ vẫn như hồi nhỏ.
“Thế em nói đi, tiếp sau đây làm như thế nào?” Thẩm Hà bá khí hỏi.
“Em...”Văn Gian Thanh liền ủ rũ: “Em sẽ về nhà ăn sinh nhật trước, sau đó mới từ từ điều tra tung tích của cô ấy, em phải chuẩn bị đầy đủ mà xuất hiện trước mặt cô ấy.”
Thẩm Hà nhíu lông mày lại và nhìn Văn Gian Thanh một cái: “Hử?”