“À Hả?” Cung Tử Á đột nhiên không biết nên nói như thế nào?
“Anh đến đây xem mắt với mục đích kết hôn đó, chẳng lẽ em không phải vậy?” Tống Đại Hải nhìn Cung Tử Á với vẻ mặt nghiêm nghị.
Vẻ mặt giống như một khi Cung Tử Á dám nói một tiếng không phải, thì y rằng anh ta sẽ nhảy sông tự tử vậy.
Cung Tử Á chỉ còn có thể ngậm ngùi trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, em cũng chạy theo mục tiêu kết hôn mà đến đây xem mắt mà!”
Quả nhiên, vẻ mặt Tống Đại Hải liền trở nên tràn trề niềm vui và nói: “Anh biết ngay em sẽ không giống với những người phụ nữ rẻ tiền diêm dúa ngoài kia lừa gạt kết hôn để kiếm sống mà!”
Cung Tử Á bỗng trở nên ngượng miệng, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Cung Tử Á nhẹ nhàng ho ra một tiếng, nói: “Vậy thì, anh Tống, em có một số chuyện muốn nói rõ với anh! Thứ nhất, tuy rằng em xuất thân nghèo nàn, nhưng có một số việc em không thể xài tiết kiệm được, bởi vì em là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Hạ Thẩm Hà, nên có một số hành động của em là đại diện cho Hạ Thẩm Hà, vì vậy, em không thể tiết kiệm nhiều Đương nhiên, em không phải phản đối tiết kiệm, tiết kiệm là một thói quen tốt, nhưng vào những trường hợp nào đó hoặc thời gian nào đó thì em không thể tiết kiệm được ha! Thứ hai, anh nói về việc quản lý tiền lương, thì xin thứ lỗi cho, vì em không thể làm theo ý anh được. Em sẽ không đưa tay ra xin anh tiền, nhưng em xài tiền em thì xin anh cũng đừng quan tâm đến ha. Thứ ba, anh nói gia đình anh có quy tắc của gia đình anh, nhưng đồng thời, gia đình em cũng vậy cũng có quy tắc của gia đình em. Chúng ta vẫn cứ tuân theo quy tắc cũ của mỗi người mà đi là được rồi. Thứ tư, điều hiếu thảo mà anh nói em không phản đối, nhưng nếu hiếu thảo một cách ngu muội thì em sẽ không tán thành. Thứ năm, chúng ta chỉ vừa mới xem mắt và quen biết nhau thôi, vẫn chưa đến lúc nói đến chuyện cưới hỏi, vì vậy những câu hỏi đó vẫn còn xa vời lắm. Đợi đến khi nào chúng ta nhận được đơn chứng nhận kết hôn rồi, thì đến lúc đó mới nói đến những chuyện đó vẫn chưa muộn mà!”
Tống Đại Hải liền nóng lên nói: “Ý em nói là sao? Vẫn chưa bên nhau, mà đã phân chia với anh như vậy sao? Được được được, anh biết anh nói không lại em. Em tự mà đi giải thích với gia đình em đi.”
Nói xong, Tống Đại Hải liền quay lưng đi.
Cung Tử Á cũng không thèm ngăn lại, cứ thế mà để cho Tống Đại Hải rời đi.
Tổng Đại Hai đi được hai bước, phát hiện Cung Tử Á thật sự không lên ngăn lại anh ấy, trái lại anh ấy càng nóng ruột hơn, và quay lưng đi trở về, vẻ mặt nghiệm nghị nhìn Cung Tử Á nói: “Anh cũng cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện lại.”
Cung Tử Á vừa nhìn, được, bữa cơm tối nay cũng đừng hòng được ăn nữa.
Nhưng, bây giờ nói rõ hết mọi chuyện cũng là một việc tốt.
Để tránh sau này lại cải vả nhau, vậy thì không còn ý nghĩa gì cả.
Cung Tử Á gật gật đầu.
Tống Đại Hải vẻ mặt đầy nghiêm nghị nói với Cung Tử Á: “Tuy rằng bây giờ anh không biết em có thể kiếm được bao nhiêu tiền, anh cũng sẽ không hỏi em, cũng sẽ không xin tiền em. Nhưng mà, với tương lai gia đình sau này, không thể nào chỉ có mình anh chông đỡ. Em cũng biết, anh cũng rất vất vả mà. Từ nhỏ anh đã xuất thân nghèo khổ rồi, và anh chỉ có một người mẹ già, anh còn cần phải phụng dưỡng mẹ già của anh nữa.”
Cung Tử Á gật gật đầu, cô ta đâu có nói là không nuôi!
Sao lại đem ra nói một mình vậy?
“Bây giờ anh còn phải ở đây tiếp tục học, nên anh cũng không có bao nhiêu tiền.”Tống Đại Hải nói với vẻ tự tin đầy mình: “Nhưng đợi sau khi anh trở về nước, anh nhất định sẽ kiếm được một công việc rất tốt, sau đó nuôi gia đình vợ con, anh tin anh có năng lực này! Anh vẫn còn trẻ, tất cả mọi thứ của anh đều không thể định lượng được!”
Cung Tử Á tiếp tục gật đầu, cô ấy cũng chưa từng phủ nhận anh ta mà!
Sao lại đem ra nói một mình nữa vậy?
“Nhưng, người không lo xa ắt có họa gần. Em ăn xài phung phí như vậy, thực sự là không được đâu! Tống gia cưới vợ nhất định phải dịu dàng thục đức, cần cù và chăm lo cho gia đình. Tuy rằng em kiếm được nhiều tiền, nhưng mà em có thể luôn kiếm tiền như vậy không? Vì vậy em phải có thói quen dành dụm, để còn ứng phó với những sự việc đột xuất sau này. Sau này kết hôn, sinh con, người già bệnh hoạn, vâng vâng... có thứ gì mà không cần đến tiền chứ? Em cứ tiếp tục phung phí như vậy, lỡ sau này xảy ra chuyện gì đột xuất thì phải làm sao?Đến lúc đó một mình anh nuôi nhiều người như vậy, sẽ vất vả lắm đó.”
Cung Tử Á giương mắt nhìn anh ta mà nói không nên lời.
Cô ấy khi nào nói qua không dành dụm vậy?
Chỉ là cô ấy nhận bảy đơn vị con số không của tiền lương cả năm và sáu đơn vị số không của tiền hoa hồng, chẳng lẽ xài một phần mười của số tiền đó cũng không được sao?
“Vì vậy, anh nói anh giữ tiền của em, không phải là để xài tiền của em, mà là để lập kế hoạch dành dụm giúp em thôi. Đây là vì anh lo nghĩ cho tương lai sau này của chúng ta thôi. Nếu là người khác anh sẽ quan tâm đến sao?Đương nhiên sẽ không quan tâm đến rồi. Nhưng vì em là người sau này sẽ gả vào nhà của anh, nên anh mới quản em thôi. Mà em còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với anh như vậy, thật sự làm anh rất tổn thương.” Gương mặt Tống Đại Hải hiện lên vẻ đau lòng, và nói: “Vừa nãy anh tức giận đến nỗi rời đi, mà em cũng không níu kéo anh lại? Rốt cuộc em có muốn hẹn hò với anh không vậy?”
Cung Tử Á cảm thấy mình hình như không phải đang hẹn hò, mà là đang giỗ ngọt một em trai nhỏ.
Cung Tử Á bỗng cảm thấy cuộc hẹn hò này không còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ cô ấy thực sự không thiếu tiền.
Hơn nữa, những bảo hộ nên làm, cô ấy cũng đã làm hết rồi.
Bảo hiểm của mỗi người trong gia đình, cô ấy cũng đã mua hết rồi.
Ngay cả bảo hiểm của cô ấy cũng đã mua luôn rồi, và công ty còn mua thêm một phần bảo hiểm cho riêng cô ấy nữa.
Có thể nói, thật sự là không có gì thiếu sót cả?
Vả lại, công ty còn miễn phí cho cô ấy một căn nhà ở, và tất cả các chi phí đều là miễn phí.
Cô ấy thật sự không biết mình còn có thể xài tiền vào chỗ nào.
Nếu đã như vậy, mà còn bị Tống Đại Hải này chê,vậy thì có thể nhận thấy tần số của hai người không giống nhau.
Nếu như cả hai người đều không cùng chung một thế giới, vậy thì không cần phải miễn cưỡng nữa.
Cung Tử Á đã quyết tâm, và mở miệng nói: “Anh Tống, em thừa nhận những điều anh nói đều rất có lý. Nhưng mà rất xin lỗi, em lại không đồng tình như vậy. Em cảm thấy, thật ra hai chúng ta không hợp nhau lắm, quan điểm tiêu xài và quan điểm cuộc sống của hai chúng ta hoàn toàn không cùng chung một thế giới. Chúng ta nên trở lại làm bạn thì sẽ tốt hơn. Nếu như anh sợ mất mặt, thì anh có thể nói với gia đình anh, rằng anh không thích em, em không sao cả.”
Nghe Cung Tử Á nói vậy, ánh mắt Tống Đại Hải liền trở nên kinh ngạc và có chút khó hiểu, tiếp đó liền phẫn nộ và lăng mạ.
“Cung Tử Á, em nói vậy là ý gì?” Tống Đại Hải bỗng lớn tiếng: “Em đang châm biếm tôi sao, ý nói tối sến sao?”
Cung Tử Á vội vàng giải thích: “Không phải vậy, em không phải ý này, anh hãy nghe em giải thích...”
“Đủ rồi, cô không cần nói gì cả! Tôi biết rồi!Cô vẫn chê anh nghèo chứ gì!”Tống Đại Hải gào thét lên với vẻ mặt đau buồn: “Sao cô có thể như vậy được? Tôi còn tưởng cô là một cô gái rất đặc biệt, nào ngờ, cô lại là người như vậy!”
Cung Tử Á trong nháy mắt bị cứng họng.
Cô ấy khi nào chê qua anh ta nghèo vậy?
Nếu như thật sự có chê, thì cô ấy tuyệt đối sẽ không đi ăn cơm với anh ta đâu, được chưa?
Người đàn ông này sao lại ngang ngược không nói lý lẽ như vậy?
Sắc mặt Cung Tử Á cũng trở nên khó chịu: “Anh Tống, xin anh hãy chú ý cách dùng từ của anh, tôi chưa từng chê nghèo yêu giàu bao giờ cả!”
“Ha ha, đó là do cô giả vờ thôi.” Tống Đại Hải nhìn Cung Tử Á với vẻ mặt đầy khinh thường: “Tôi chỉ muốn thử cô một chút thôi, vậy mà cô đã chịu không nổi rồi! Được rồi, được rồi, cô đi đi! Người giàu có như cô tôi cũng không với tới đâu! Thật là mặt dày mà!”