Thẩm Hà cảm thấy trong lòng hơi giật mình, cô mở lời nói: “Mẹ ơi, mẹ có gì thì cứ nói luôn đi! Cứ úp úp mở mở thế này, con sợ lắm!”
Thẩm Thất lập tức cười ồ lên, rồi nói: “Con ranh này, cứ hay đùa. Được rồi, mẹ cũng không nhiều lời với con nữa! Mẹ muốn gửi một người đến chỗ con, con trông giúp mẹ mấy ngày.”
“Ai đấy mẹ!” Thẩm Hà liền hỏi theo thói quen.
Thẩm Thất thở dài một cái, rồi nói: “Là em họ nhà cậu cả con, Thẩm Tùng Tý.”
Vào đời Thẩm Thất, tên các con cháu Thẩm gia đặt theo số thứ tự.
Ví dụ như, Thẩm Nhất, Thẩm Nhị, Thẩm Tam, Thẩm Tứ, Thẩm Ngũ, Thẩm Lục, Thẩm Thất.
Nhưng đến đời sau, đặt tên theo thứ tự địa chi.
Tức là Tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi
Tức là nói, các cháu đời này của Thẩm gia đều đặt tên là Thẩm Tùng x.
Vì vậy, khi Thẩm Hà đặt tên cho con của Gia Cát Du Du, lấy thứ tự sắp xếp của Thẩm gia, nhưng không trong danh sách địa chi, vì vậy đã lấy tên là Thẩm Tùng Tân.
Còn người của Thẩm gia, đều trong danh sách này.
Những đứa trẻ tiếp theo, sẽ đặt tên là Thẩm Tùng Sửu, Thẩm Tùng Dần, Thẩm Tùng Mão, Thẩm Tùng Thìn, Thẩm Tùng Tỵ, Thẩm Tùng Ngọ, Thẩm Tùng Mùi, Thẩm Tùng Thân, Thẩm Tùng Dậu, Thẩm Tùng Tuất, Thẩm Tùng Hợi.
Biết làm sao đây, vì đây là quy định của Thẩm gia mà.
Tức là vừa đơn giản thô bạo vừa dễ nhớ.
Muốn nhớ nhầm cũng khó.
Thẩm Tùng Tý này, năm nay đã 17 tuổi rồi, nếu tính chính xác hơn, thực ra là 16 tuổi rưỡi.
Tại sao lại nói như vậy?
Năm đó khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa mới mang thai Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh, lúc đó Trần Trân đang bụng to, chuẩn bị lâm bồn.
Vì vậy, thật ra Thẩm Tùng Tý lớn hơn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nửa năm.
Trong nước ta mọi người tính tuổi, thật ra không tính theo ngày sinh nhật thực tế, mà tính theo năm sinh.
Qua tết là được tính thêm một tuổi.
Vì vậy, Thẩm Tùng Tý lớn hơn Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu một tuổi, năm cũng 17 tuổi rồi.
Đang là giai đoạn tuổi trẻ manh động.
Nhưng vì cậu vẫn ít tuổi hơn Thẩm Hà và Thẩm Duệ, cho dù là con trưởng của Thẩm gia, vẫn không vượt được Thẩm Hà và Thẩm Duệ!
Vì vậy, trước mặt Thẩm Hà, Thẩm Tùng Tý luôn rất ngoan ngoãn.
Ừ, không dám không ngoan.
Không ngoan là sẽ bị ăn đòn!
Mọi người không ai đánh lại được anh cả và chị cả!
“Mẹ, chuyện này là như thế nào vậy?” Thẩm Hà không kìm nổi hỏi: “Thẩm Tùng Tý gây họa rồi sao?”
Thẩm Thất thở dài một cái, rồi nói: “Đúng vậy! Lại gây họa rồi! Bây giờ, mợ cả và cậu cả con đang đau đầu đây!”
Lúc Thẩm Nhất và Trần Trân kết hôn, tuổi không còn nhỏ nữa.
Vì vậy khi Thẩm Tùng Tý ra đời, Thẩm lão phu nhân lại quá yêu chiều đứa chắt trưởng này, vì vậy, Thẩm Tùng Tý chiều quá hóa hư.
Thẩm Nhất mải làm ăn, cũng không có thời gian giáo dục con.
Trần Trân cũng chỉ có mỗi một đứa con trai này, tất nhiên là không nỡ mắng hay đánh quá nặng tay, vì vậy tính cách của Thẩm Tùng Tý trở nên khó bảo hơn.
Vì vậy, chuyện Thẩm Tùng Tý hay gây họa, cũng không phải là chuyện lạ gì.
Nhưng họa lần này thật sự hơi lớn, với lại còn hơi rắc rối nữa, nên mới cho cho Thẩm Tùng Tý sang bên này.
Ai bảo Thẩm Hà và Thẩm Duệ đều ở đây chứ?
Từ lần trước, Thẩm Hà giáo dục dạy cho Văn Gian Thanh ngoan ngoãn nghe lời, mọi người trong nhà đều cảm thấy rất phục.
Chỉ cần các cháu trong nhà không nghe lời, là gửi thẳng đến chỗ Thẩm Hà, để Thẩm Hà dạy dỗ cho một trận.
Dù sao cũng là con cháu trong nhà đánh, nên có đánh không thấy xót.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hà không kìm nổi hỏi: “Đừng nói là giống Văn Gian Thanh, cũng vì một người đàn bà, bỏ nhà ra đi nhá! Nếu như vậy, thì đánh cho chết thôi! Đừng nhiều lời!”
Thẩm Thất không kìm nổi, cười khúc khích: “Con ranh này, có giỏi thì đi mà nói với mợ cả con đi! Đừng nói cái này với mẹ!”
Thẩm Hà cười hi hi một cái, rồi nói: “Con làm sao dám chứ! Mợ cả tốt với con như vậy, từ bé đã may bao nhiêu quần áo đẹp cho con, dù con không nể tình người khác, cũng phải nể tình mợ cả chứ đúng không? Mà này, mẹ ơi, tên tiểu tử Thẩm Tùng Tý rốt cuộc đã gây họa gì vậy?’
Thẩm Thất thu lại nụ cười, thở dài một cái, rồi nói: “Lần này gây họa, thật ra không phải lỗi của Thẩm Tùng Tý. Con còn nhớ thân thế của mợ cả con không?”
Thẩm Hà nói: “Con nhớ ạ! Thân thế của mợ cả khá phức tạp. Con nhớ mợ có đứa em gái cùng cha khác mẹ, từng nhòm ngó cậu ba con?”
Thẩm Thất nói: “Không sai không sai, con vẫn còn nhớ. Chuyện lần này, chính là từ người em gái đó mà ra. Năm đó cậu ba con dùng mỹ nam kế, khiến người phụ nữ này chuyển sự chú ý, sang theo đuổi người con trai khác. Rồi sau đó, hai người đó cũng không thành, sau đó cô ta lấy một ông chủ mỏ than.”
Thẩm Hà gật đầu, rồi nói: “Sau đó thì sao ạ?’
“Sau đó đã sinh được đứa con này, đứa bé đó cũng trạc tuổi Thẩm Tùng Tý, tức là đứa bé đó không nhỏ hơn Tùng Tý là mấy. Theo lý thường tình, hai người họ được coi là anh em họ, cũng coi như là người một nhà. Nhưng Tùng Tý luôn coi thường gia đình nhà đó, vì vậy hai nhà rất ít qua lại với nhau.”
Thẩm Hà nói: “riêng chuyện này thì con biết. Tên tiểu tử Thẩm Tùng Tý này, từng nói với con, em họ kia của nó, tuổi còn nhỏ mà không học cái tốt, toàn học thói hư tật xấu, vì vậy không muốn chơi với nhau. Con cảm thấy như vậy là đúng mà.”
“Ừ, mẹ cũng cảm thấy như vậy là đúng.” Thẩm Thất Tiếp tục nói: “Nhưng mấy ngày trước, đứa bé hư hỏng đó, thích một cô bé đang học cấp 2, không tán được người ta, không ngờ nó lại bắt cóc người ta về nhà. Vừa đúng chuyện này, lại bị Tùng Tý bắt gặp, Tùng Tý liền chạy lên đánh cho nó một trận, sau đó thả cô bé đó ra. Nhà cô bé đó cũng có chút quan hệ, quay sang tố cáo em họ Tùng Tý. Sau đó cả nhà kia, ép Tùng Tý làm chứng giả, chứng minh nó không bắt cóc cô bé đó. Mợ cả con cũng hết cách, bên nhà luôn gây áp lực cho mợ, nhưng mợ lại không muốn cho Tùng Tý làm chứng giả, rồi lấy lý do, nó không ở trong nước. Sau đó mợ con tìm đến mẹ, xem có thể gửi nó đến bên cạnh con, để con chăm sóc mấy ngày.”
Thẩm Hà sau khi nghe chuyện, lập tức trả lời: “Được ạ, không vấn đề gì! Được đấy, tên tiểu tử này, riêng chuyện này xử sự rất giống thằng đàn ông! Cho nó đến đây đi! Dù sao con cũng không có việc gì bên này, tiện thể dạy dỗ nó luôn.”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Thế được, mẹ đã sắp xếp cho nó lên máy bay rồi, chắc mấy tiếng nữa là tới nơi. Mấy ngày này, con để ý chăm sóc cho em nó, chờ chuyện trong nước kết thúc rồi, lại cho nó về!
Thẩm Hà cười hi hi, rồi nói: “Mẹ ruột ơi! Mẹ như vậy là tiền trảm hậu tấu đấy? Me sắp xếp cho nó lên máy bay rồi, mới nói chuyện này với con! Hây, những thứ đen tối của bố con, mẹ đã học hết mười phần rồi đấy!”
Thẩm Thất vừa cười vừa mắng: “Nha đầu thối này, lại còn trêu mẹ con nữa hả! Chẳng phải vì mẹ bận quá chưa kịp báo sao? Được rồi được rồi, không nói nhiều với con nữa! Tên tiểu tử đó giao cho con rồi đấy!”
“Được rồi! Nếu mẫu hậu đại nhân đã cho người qua đây, sao con lại dám không phục tùng chứ! Cứ để tên tiểu tử này ở đây với con mấy ngày đi! Mà con cũng lâu lâu chưa gặp nó rồi, cũng nên hàn huyên một tý.” Thẩm Hà cười khểnh một cái rồi nói.