Nghe Thẩm Hà nói như vậy, Thẩm Thất lại càng thấy không yên tâm, rồi dặn dò Thẩm Hà nói: “Mợ cả con quý nhất đứa con này, con phải nhẹ nhàng đấy!”
“Con biết rồi biết rồi mà.” Thẩm Hà hời hợt trả lời rồi nói: “Thanh niên mười bảy mười tám tuổi rồi, cũng phải có tính khí chứ! Mợ cả là con nhà gia giáo, chẳng phải cũng lòi ra người họ hàng vớ vẩn như vậy sao? Thẩm Tùng Tý sống như vậy đã là tốt lắm rồi! Con sẽ không bắt em tập luyện quá vất vả đâu, mẹ yên tâm đi! Con sẽ không làm cậu cả và mợ cả lo lắng đâu!”
“Con càng nói như vậy, mẹ lại càng cảm thấy lo lắng đấy. Được rồi được rồi, người cũng đã đến rồi, nói gì thì cũng đã muộn rồi. Con ở bên đấy để ý chăm sóc cho em.” Thẩm Thất biết rất rõ tính khí con gái mình như thế nào.
Chắc Thẩm Tùng Tý lần này, một là tập luyện cực khổ, hai là chỉ có ăn chơi nhảy múa thôi.
Dù sao bất luận kết quả ra sao, cũng vẫn tốt hơn nhiều so với việc ở nhà bị người thân ép làm chứng giả.
Tuy sản nghiệp và ngành nghề kinh doanh của Thẩm gia và Hạ gia rất lớn rộng, nhưng vẫn là gia đình rất coi trọng lý lẽ.
Sau khi cúp điện thoại, cơn buồn ngủ của Thẩm Hà tiêu tan hết không còn chút nào.
Thẩm Hà lấy tay nắn cằm, cô đang suy nghĩ xem chơi với người em trai họ này như thế nào cho đã.
Hây hây hây hây hây hây.
Thẩm Tùng Tý, hồi nhỏ em chạy thoát được, lần này thì em không chạy thoát được rồi chứ?
Thẩm Hà nói qua với Thẩm Duệ việc này, Thẩm Duệ vì đang bận vơ vét của cải của Quộc Vương, nên riêng chuyện này, giao hết cho Thẩm Hà toàn quyền xử lý.
Thẩm Hà thấy mình được toàn quyền xử lý... ừ, vậy thì Thẩm Tùng Tý đành cầu phúc cho mình thôi.
Lúc này Thẩm Tùng Tý đang bay trên không trung.
Thẩm Tùng Tý giờ đã 17 tuổi rồi, lúc này cậu đã là một chàng thanh niên cao lớn rồi.
Tính cách dịu dàng của Trần Trân và tính tình hiền lành thật thà của Thẩm Nhất, đều không di truyền được cho tiểu tử này.
Thẩm Tùng Tý hoạt bát hiếu động, thật sự là hiếm có trong Thẩm gia.
Cậu ở nhà cứ nhảy lên nhảy xuống, thật sự khiến cả nhà rất đau đầu.
Nhưng dù cậu có chạy nhảy đến mấy, cũng tuyệt đối không dám chạy nhảy trước mặt anh họ lớn và chị họ lớn.
Không thể nào chạy nhảy nổi!
Ngày nào cũng bị chị cả chèn ép, ký ức đau khổ đó, khiến cậu thật sự không dám nhớ lại nữa.
Nhưng mà, lần này, cậu không còn cách nào, đành chạy đến chỗ chị cả tránh thị phi.
Không còn cách nào.
So với việc đau đầu ở nhà, chỗ chị họ thật sự là thiên đường rồi!
Ù, ngoại trừ việc bị chị họ đánh đập...
Máy bay hạ cánh xuống rất nhanh.
Thẩm Tùng Tý đi theo đám đông, từ phía xa, đã nhìn thấy Thẩm Hà dẫn theo mấy người vệ sĩ đứng ở một bên.
Chị mặc chiếc váy dài màu đỏ mẫu mới nhất, phối với màu son môi đỏ rực rỡ, muốn không bắt mắt cũng khó!
Thẩm Tùng Tý không dám chậm trễ, liền chạy nhanh đến, cúi đầu ngoan ngoãn chào như cún con: “Chị ơi, em đến rồi!”
Thẩm Hà bỏ kính dâm ra, đưa tay lên vỗ vào vai Thẩm Tùng Tý, cười khểnh một cái: “Được đấy tiểu tử này, mới có nửa năm không gặp thôi, lại cao lên rồi! Giờ cao hơn chị một cái đầu rồi đấy.”
Đừng tưởng Thẩm Tùng Tý chỉ có 17 tuổi thôi, nhưng cũng cao gần một mét chín rồi đấy.
Đừng nói là bạn cùng tuổi, cho dù là những người xung quanh, không mấy ai cao hơn được.
“Dù em có cao đến mấy, cũng vẫn là em chị mà!” Thẩm Tùng Tý nhanh chóng trả lời, chỉ sợ làm chị không vui, phải biết là chị cả mà không vui, sẽ ra tay đánh người! Với lại còn đánh rất đau nữa đấy!
Thẩm Hà chỉ cười, rồi quay đầu đi luôn ra ngoài: “Đi thôi.”
“Dạ.” Thẩm Tùng Tý nhanh chóng đuổi theo, bước ngắn bước dài đi theo sau Thẩm Hà.
Đúng lúc này, ở sân bay có người nhận ra Thẩm Hà, lập tức có người ào ào vây quanh, xin chữ ký của Thẩm Hà.
Thẩm Hà cũng không từ chối, cứ thế cười tủm tỉm ký tên và chụp ảnh cùng các fan.
Thẩm Tùng Tý ngoan ngoãn như một con cúi, đứng sang một bên, không dám nói một lời nào.
Lúc này có người phát hiện Thẩm Tùng Tý, không kìm nổi hỏi Thẩm Hà: “Người đẹp nữ thần, đây là bạn trai của chị sao?”
Thẩm Hà quay đầu lại, nhìn Thẩm Tùng Tý, cười khểnh một cái: “Mọi người hỏi cậu ấy đi!”
Sau đó một đám người, nhìn Thẩm Tùng Tý với vẻ mặt rất nhiệt tình.
Thẩm Tùng Tý lập tức đỏ mặt, cậu lắp bắp trả lời: “Mọi người đừng có nói luyên thuyên nha! Đây là chị tôi, chị ruột! Với lại, tôi mới 17 tuổi, chị đã 21 tuổi rồi.”
“Hây, tiểu tử thối này, chê chị già? Tý nữa xem chị mách mợ cả thế nào đây!” Thẩm Hà đưa tay ra cốc vào trán Thẩm Tùng Tý một cái.
Thẩm Tùng Tý không dám né, ngoan ngoãn chịu đòn.
Những người xunh quanh đều hiểu ngay.
Chắc chắn là chị em ruột!
Nếu là bạn trai, chắc chắn không phải như thế này.
Thẩm Hà lúc nào cũng vô tư như vậy, không bao giờ sợ người khác bàn tán.
Nhưng lại chính vì sự vô tư của cô, nên từ bé tới lớn, đúng thật là chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn không tốt nào.
Khó khăn lắm mới ứng phó xong đám fan hâm mộ, Thẩm Hà mới dẫn Thẩm Tùng Tý lên xe.
Vừa lên xe, Thẩm Hà lập tức hỏi: “Nghe nói em đánh người ta? Được đấy, tiểu tử này, có bản lĩnh đấy!”
Thẩm Tùng Tý lập tức dựng thẳng lưng lên rồi nói: “Chuyện này không thể trách em được, là do thằng kia xử sự không thật thà! Sao lại có thể tùy tiện bắt cóc người được chứ? Nếu em đã bắt gặp, làm sao có thể giả vờ không biết? Thế làm sao được, Thẩm gia nhà ta không làm những việc như vậy! Đúng không, chị?”
Lần này Thẩm Hà liền gật đầu, rồi nói: “Không tồi, Thẩm gia nhà ta chưa bao giờ hèn hạ như thế. Nhưng mà, nghe nói thân thủ em không tồi? Em không hề bị thương chút nào?”
Nghe Thẩm Hà hỏi như vậy, trong lòng Thẩm Tùng Tý đột nhiên có linh cảm không tốt: “ừ... à... á... a... ạ...”
“Vừa đúng lúc dạo này chị hơi lười, tập luyện với chị một tý!” Nói xong câu này, Thẩm Hà lập tức khởi động tay chân, rồi nói với lái xe và vệ sĩ: “Tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại!”
“Vâng, đại tiểu thư.’ Lái xe lập tức trả lời rất liu loát: “Bên trên có một công viên không có người mấy, bãi đất trống rất rộng, rất thích hợp để hoạt động!”
Thẩm Hà lập tức chốt luôn: “vậy thì ở đó đi!”
Nếu lúc này Thẩm Tùng Tý còn chưa phản ứng lại Thẩm Hà muốn làm gì, thì cậu đúng là đồ ngốc rồi!
Thẩm Tùng Tý cầu xin: “Chị ruột! Xin chị tha cho em! Chị muốn đánh thì đi đánh Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu đi! A a a a...”
Thẩm Tùng Tý chưa nói xong, đã bị Thẩm Hà kéo một phát xuống xe.
Thật sự là Thẩm Tùng Tý vừa xin tha thảm thiết vừa bị Thẩm Hà kéo đến bãi đất trống.
Thẩm Hà cũng không cho Thẩm Tùng Tý thời gian nghỉ ngơi hay phản ứng lại, cô dơ chân ra là bắt đầu công kích về phía Thẩm Tùng Tý.
Thẩm Tùng Tý sợ quá, nhưng phản ứng của cậu cũng được coi là nhanh, nhanh chóng dơ chân ra đỡ.
Hai người này, cứ như vậy, bắt đầu đánh.
Đám vệ sĩ đều đứng hết sang một bên, cười hi hi xem hai người tỷ võ.
Thẩm Hà tập võ từ bé, đặc biệt là rất giỏi Vĩnh xuân quyền.
Bình thường lúc tập luyện, mấy người vệ sĩ kia cũng tập luyện với Thẩm Hà, về cơ bản đều không đánh lại được Thẩm Hà.
Vịnh xuân quyền, vốn là lấy nhu chế cương.
Đánh sát sườn, tốc độ nhanh.
Người khác không bắt được mình, nhưng mình lại dắt mũi được người khác.
Vì vậy Thẩm Tùng Tý rất thê thảm.
Thẩm Tùng Tý to cao như vậy, bị Thẩm Hà trấn át đánh liên tiếp.