Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Lời của Mộ Tiểu Vũ, khiến cho ngón tay của Thẩm Mạch bị vấp.

Cô bé cúi đầu không nói chuyện.

Mộ Tiểu Vũ là người khôn khéo thế kia, liền hiểu ra, cô ấy hỏi chuyện không nên hỏi rồi.

Mộ Tiểu Vũ liền nói: “A, xin lỗi, tớ không phải muốn nghe cách nghĩ của em. Tớ chỉ là...”

Thẩm Mạch từ từ ngẩng đầu, nhìn Mộ Tiểu Vũ, khẽ trả lời nói: “Tớ cũng không biết, tại sao nhà chúng tớ, lại không giống như người khác. Người khác đều có cha và mẹ, nhưng tớ và anh hai chỉ có baba và daddy!”

Mộ Tiểu Vũ âm thầm hối hận, không nên tùy tiện mở miệng hỏi. Liền chuyển chủ đề nói: “Không gì cả, xã hội bây giờ rất khoan dung. Đúng rồi, cậu tại sao thích hái nấm như thế? Loại hoạt động này, hình như bây giờ đã rất ít rồi! Nấm mà chúng ta ăn ở thành phố, phần lớn đều là do người trồng nên. Kiểu mà dựa vào sức người vào trong núi hái, không nói đến chuyện tốn công tốn sức, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Nhưng, nghe nói nấm tự nhiên này ăn mới ngon.”

Thẩm Mạch quả nhiên là tính trẻ con, liền thuận theo Mộ Tiểu Vũ mà chuyển đề tài, trả lời nói: “Đúng thế. Nấm ở đây ăn ngon vô cùng! Tớ lần trước cũng là vô tình phát hiện. Nấm nhà tớ, cũng là do người trồng nên. Chị hai nói, như thế mới đảm bảo không có nấm độc trộn lẫn vào trong. Việc hái nấm là chuyện vui không gì bằng! Có thể hái được rất nhiều rất nhiều nấm nhỏ hiếm lạ. Hơn nữa không biết phía trước còn nấm gì, loại niềm vui của tìm kiếm và cảm giác thỏa mãn khi có được. Nấm ở đây đều được mọc tự nhiên cả, không có bất kỳ sự ô nhiễm, cho nên thỉnh thoảng chúng tớ cũng hái một ít ở đây về ăn. Nhưng, để đảm bảo an toàn, số nấm được hái từ đây về, đều phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, mới có thể ăn! Nếu không thì họ cũng không dựng túp lều lớn như vậy! Đều là chuyên để làm kiểm tra!”

Mộ Tiểu Vũ không kiềm được mà le lưỡi, trong lòng nghĩ, quả nhiên là con cái nhà giàu!

Ra đây ăn một bữa dã ngoại, đều phải đem nhiều thiết bị như vậy, để kiểm tra an toàn thực phẩm.

Nhưng, mặt khác cũng phản ánh tầm quan trọng của họ trong gia tộc!

Mộ Tiểu Vũ nghĩ mãi nghĩ mãi liền cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Nếu như, cô ấy cũng có thể được người ta xem trọng yêu quý như thế, thế thì tốt biết mấy?

“Còn nữa. Đừng cảm thấy anh họ tớ nói quá thế kia. Mảnh núi này, thật sự có nguy hiểm. Ngôi biệt thự đó là tài sản riêng của chị tớ, cả mảnh núi này, cũng là của chị tớ. Đây là khi chị ấy còn nhỏ, là sản nghiệp mà bên nhà cho chị ấy. Chị hai vẫn cứ thích nơi này, cho nên mãi không khai thác, chỉ là khoanh nó lại, không để người ngoài đi vào. Sau này, sau khi chị hai khôn lớn, mới tự tay thiết kế ngôi biệt thự này, sau đó tu sửa đường đi lên trên núi, tất cả mọi thứ của núi rừng đều không có phá hoại qua.” Thẩm Mạch có lẽ là do gặp được người con gái cùng tuổi với mình, cũng bởi vì Thẩm Hà dặn dò cô ấy phải chăm sóc tiếp đãi Mộ Tiểu Vũ, cho nên nói mới nhiều như thế.

Mộ Tiểu Vũ gật đầu: “Ừm, thực sự có thể thấy được, ở đây ít có người qua lại.”

“Đó là do chị hai nói, tất cả mọi thứ trong ngọn núi này đều phải được giữ nguyên vẹn nguyên thủy! Bây giờ rất nhiều khu du lịch, do khai thác quá mức mà tiếc thay. Chị hai nói, mảnh núi này cũng không tính tiến hành khai thác gì khác, cứ để nó giữ diện mạo tự nhiên là được. Như vậy, khi rảnh rỗi đến đây dạo chơi, vậy mới thật sự có cảm giác nghĩ mát. Cậu cảm thấy sao.” Thẩm Mạch quay đầu nhìn Mộ Tiểu Vũ.

“Ừm, chị cậu nói rất có lý.” Mộ Tiểu Vũ liền trả lời một cách lưu loát.

Nghe Mộ Tiểu Vũ tán thành quan điểm của Thẩm Hà, Thẩm Mạch liền rất vui mừng.

Thẩm Mạch chính là fan cuồng chuẩn mực của Thẩm Hà. Ai nói Thẩm Hà không tốt, Thẩm Mạch liền không xong với người đó.

Dù sao, trong lòng Thẩm Mạch, chị hai luôn đúng nhất!

Mộ Tiểu Vũ không kiềm được tiếp tục hỏi: “Thế quan hệ giữa cậu và Văn đại thiếu gia có tốt không?’

“Tốt lắm cơ.” Thẩm Mạch không hiểu tại sao nói qua nói lại Mộ Tiểu Vũ vẫn cứ quay quanh chuyện của Văn Gian Thanh, nhưng vẫn rất thật thà trả lời nói: “Đó là anh Gian Thanh của tớ! Những gia tộc của chúng tớ tuy rằng không phải cùng một họ, nhưng đều là quan hệ môi hở răng lạnh. Hơn nữa, các nhà nắm lấy cổ phiếu của nhau. Cho nên cậu cũng nên nhìn ra, baaba, cô, cha nuôi mẹ nuôi, chú Phạm v.v của tớ, quan hệ của họ đều đặc biệt tốt cả. Hơn nữa, đến thế hệ của chúng tớ, quan hệ vẫn rất tốt. Quan hệ của các gia tộc chúng tớ đều nối tiếp mấy đời cả. Cho nên chúng tớ đều là người một nhà.”

Mộ Tiểu Vũ đầy trông chờ mà nhìn Thẩm Mạch: “Thế cậu có biết Văn đại thiếu gia có người cậu ấy thích không?”

Sắc mặt Thẩm Mạch khẽ đơ, liền từ từ cúi thấp đầu, suy nghĩ rất lâu mới trả lời nói: “Chắc có?”

Trái tim của Mộ Tiểu Vũ liền lặng xuống: “Thế cậu ấy sao không ở bên cùng với cô gái đó?”

Thẩm Mạch với vẻ ủy khuất, trả lời nói: “Tớ không biết. Anh Gian Thanh cũng không nói với tớ, người khác cũng không để tớ nghe ngóng. Nhưng, tớ biết anh Gian Thanh không phải là người dễ từ bỏ.”

Nói xong câu này, Thẩm Mạch liền xách rổ mà đi khỏi, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Trong lòng Mộ Tiểu Vũ liền có chút không vui.

Nếu trong lòng Văn Gian Thanh có người con gái cậu ấy thích, thế thì tại sao vẫn muốn tác hợp cô ấy và Văn Gian Thanh bên nhau chứ?

Nhưng, thấy thái độ né tránh của Thẩm Mạch, chẳng lẽ nói, trong nhà đều phản đối sao?

Nói như thế, thực ra cô ấy vẫn còn cơ hội?

Vừa nghĩ thế, Mộ Tiểu Vũ liền vui trở lại.

Khi các cô gái hái nấm, bọn con trai đều tìm cành cây, tại nơi mà ánh mặt trời chiếu tới, phơi trước một khoảng thời gian, sau đó mới tưới dầu lên, nhóm lử đun cho chiếc nồi lớn vừa rửa sạch đó, bổng chốc liền khô mấy phần.

Vệ sĩ họ đều đem nội tạng của các con vật hoang dã họ bắt được làm sạch, rửa sạch, cắt miếng, ném vào trong nồi lớn.

Một lúc sau, liền có hương thơm thoát ẩn thoát hiện tỏa ra.

Lúc này, các cô gái đều trở về.

Các nấm mà họ hái được trong rổ cũng đều được đem đi tiến hành chọn lựa và kiểm nghiệm.

Chỉ cần xác định có thể ăn được, tất cả đều được đem đi rửa sạch hoàn tất, vứt vào trong chiếc nồi khác, lửa nhỏ mà nấu canh.

Trong rổ của Thẩm Mạch quả nhiên chọn ra rất nhiều nấm độc, Thẩm Mạch không phục mà chu miệng chạy sang một bên, quay clip gửi cho Thẩm Hà.

Trong rổ của Vy Vy và Farina, ngược lại không có nấm độc, toàn bộ đều có thể ăn.

Thế là hai người cũng rất đắc ý.

Một lúc sau, bữa trưa đều đã xong cả rồi.

Mọi người đều ngồi vây quanh trước chiếc bàn xếp, chuẩn bị bắt đầu dùng bữa.

Thế nhưng chính là bởi vì vấn đề vị trí chỗ ngồi trên bàn ăn, Vy Vy và Mộ Tiểu Vũ hình như xảy ra chút tranh chấp.

Lý do chính là hai người đều muốn giành chiếc ghế nằm vị trí phía bên trái nhất.

Vy Vy giành chiếc ghế này, là muốn giữ khoảng cách với Văn Gian Thanh.

Cô ấy không muốn có bất kỳ khoảng cách thân mật nào với Văn Gian Thanh. Còn Mộ Tiểu Vũ giành chiếc ghế này, là bởi vì ngồi chỗ này, có thể nhìn thấy mỗi động tác mỗi biểu cảm của Văn Gian Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận