Thẩm Tùng Tý nhanh chóng lôi điện thoại ra xem, cả nhóm đã có một phen cười lăn lộn!
Hầu hết các phụ Huynh đã nghe đoạn ghi âm này, sau đó trong nhóm đã xôn xao hẳn lên.
“Trời ơi! Đây là giọng của Tùng Tý à? Sao tôi lại nghe ra tiếng mổ heo thế?”
“Đây đích thực là tiếng mổ heo rồi! Nhưng, là tiếng con heo đang bị mổ!”
“Đây là ngày tận thế à!”
“Trời ơi! Tôi nghe không ra là giọng của Tùng Tý! Tôi còn tưởng là âm thanh trong lò mổ!”
“Ôi? Không ngờ con trai tôi lại nhát thế?”
“Hahahaha, từ nhỏ nó đã sợ ma rồi!”
“Hình như người càng cao thì càng nhát gan thì phải?”
“Nói gì vậy! Nhà chúng ta chỉ có Tùng Tý là nhát gan nhất thôi.”
“Con gái tôi đâu? Con gái tôi có sợ không?” Đây là giọng của Sùng Minh.
Sau đó Thẩm Mạch đã nhanh chóng gửi tin nhắn thoại qua đó: “Dạ không ạ, daddy ơi, ma chỗ này dịu dàng lắm. Không đáng sợ chút nào. Còn dắt con ra ngoài nữa!”
Sau đó nhóm trò chuyện gia đình lại rôm rang tiếng cười một lần nữa.
Thẩm Túng Tý che mặt, thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, hình tượng của tôi!
Mình là con trưởng cháu trưởng của Thẩm gia mà!
Lúc này, Farina mới đột nhiên thốt lên: “Ủa, sao chỉ có mọi người? Còn Văn thiếu gia và Vy Vy chưa ra à? Bọn họ là người đầu tiên vào trong mà?”
Farina vừa dứt lời, mọi người mới phát hiện, Vy Vy và Văn Gian Thanh vẫn chưa ra.
Hạ Thẩm Châu lên tiếng: “Đợi chút nữa xem! E là, bị giữ lại rồi!”
Hạ Thẩm Châu không nói bị thứ gì giữ lại.
Thế thì thứ có thể giữ hai người đó, phải chăng chỉ có ma...
Và ngay lúc này đây, trong ngôi nhà ma, Văn Gian Thanh đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt lấy cánh tay Vy Vy.
Vy Vy giật mình, phản xạ theo điều kiện tự nhiên đã đẩy Văn Gian Thanh ra.
Ai ngờ Văn Gian Thanh đột nhiên kéo thật mạnh, bất ngờ ôm lấy Vy Vy vào lòng!
Vy Vy hết sức kinh ngạc, dùng lực đấm vào Văn Gian Thanh: “Cậu thả tớ ra!”
“Tớ không thả! Cậu có đánh chết tớ cũng không thả! Lần trước cậu kêu tớ thả cậu ra, tớ đã thả, sau đó cậu bỏ đi không lời từ biệt! Lần này, cậu vẫn muốn bỏ đi không nói lời nào à?” Văn Gian Thanh dùng sức ôm chặt lấy Vy Vy hơn: “Sao cậu lại nhẫn tâm thế? Nói đi là đi, không nói nỗi một lời từ biệt, cậu có biết rằng, sau khi cậu đi, ngày tháng của tớ đã trải qua thế nào không?”
Vy Vy mềm lòng, không còn vùng vẫy nữa, mà hạ giọng hỏi cậu: “Vậy giờ cậu đã biết, tại sao lúc đó tớ xuất hiện rồi chứ?”
Văn Gian Thanh không trả lời, chỉ biết ôm chặt thật chặt thôi.
Vy Vy bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã biết vì sao lúc đó tớ xuất hiện, thì cậu sẽ biết tại sao bây giờ tớ lại trốn tránh cậu.”
Văn Gian Thanh quả thật đã biết rồi.
Chuyện mà cậu muốn biết, thật ra đâu có khó.
Lúc trước cậu không đi điều tra là vì lời nói của Thẩm Hà, trước khi cậu chưa có đủ năng lực, thì đừng đi điều tra.
Nhưng mà, Vy Vy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.
Thế thì làm sao cậu không điều tra cho được chứ.
Khi cậu biết, lần đầu tiên Vy Vy xuất hiện, chỉ vì thực hiện nhiệm vụ thôi, nói thật thì, Văn Gian Thanh đã rất thất vọng!
Nhưng sau đó cậu đã nhanh chóng hiểu hết sự việc.
Đó chính là, Vy Vy chỉ thật sự thành công một nửa nhiệm vụ thôi.
Nếu cô ấy chỉ đơn thuần đến thực hiện nhiệm vụ với Văn Gian Thanh, thì trong lần gặp lại này, đâu cần phải kinh ngạc đến thế, và cũng không cần phải giả vờ không quan tâm vậy chứ.
Lý do giả vờ không quan tâm, là vì trong lòng thật sự rất quan tâm!
Nghĩ thông suốt điều này, Văn Gian Thanh đã không còn để tâm chuyện, ban đầu Vy Vy xuất hiện là để thực hiện nhiệm vụ nữa.
Cậu chỉ cần từ giây phút này trở đi cả hai đều thích nhau là được.
Vy Vy tiếp tục nói: “Tớ chỉ là một chuyên gia tư vấn tâm lý, tớ không thể nảy sinh tình cảm với đối tượng trong nhiệm vụ của mình...”
“Nhiệm vụ đó đã kết thúc rồi. Tớ hiện tại, Văn Gian Thanh hiện tại, Văn Gian Thanh đang đứng trước mặt cậu, đã không còn là khách của cậu nữa, không phải mục tiêu nhiệm vụ của cậu.” Văn Gian Thanh nói một cách ngang ngược: “Cậu ta chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông muốn được ở bên cậu!”
Vy Vy không biết phải làm sao chỉ biết nói: “Nhưng sự khác biệt của chúng ta quá lớn, chúng ta không có hy vọng gì đâu!”
“Cậu nói thế, chứng minh trong lòng cậu cũng có tớ, đúng không?” Văn Gia Thanh cười nhẹ nhàng.
Vy Vy mới phát hiện lời nói mình vừa thốt ra, đã để lộ tâm trạng của mình.
Vy Vy nhanh chóng che giấu: “Không phải đâu. Tớ chỉ muốn khuyên cậu, đừng tốn thời gian với tớ nữa. Cậu cũng thấy mà, Mộ Tiểu Vũ thích cậu, cô ấy là cô gái được gia đình cậu chuẩn bị để gán ghép cho cậu mà? Thật ra cậu và cô ấy...”
“Đừng đẩy tớ cho người con gái khác. Làm vậy không công bằng với tớ.” Văn Gian Thanh vội vàng nói: “Vy Vy, tớ chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc trong lòng cậu có tớ không?”
“Không có.” Vy Vy trả lời dứt khoát.
“Cậu nói lại lần nữa?” Văn Gian Thanh hỏi giọng nghiêm túc.
“Không có, không có, không có... ưm...” Những câu tiếp theo của Vy Vy, đột nhiên bị một nụ hôn chêm vào ngắt lời.
Văn Gian Thanh cuối đầu hôn vào môi Vy Vy, nuốt hết sự cứng đầu, sự bất an, tất cả lời dối trá của cô ấy vào trong bụng của mình.
Đây là lần đầu tiên Văn Gian Thanh hôn Vy Vy, và cũng là lần đầu tiên Văn Gian Thanh hôn một cách chân thật như vậy.
Mới bắt đầu Vy Vy còn kháng sự, nhưng hôn rồi lại hôn, cuối cùng không kháng cự nữa, từ từ chấp nhận nụ hôn của Văn Gian Thanh.
Phát hiện sự phối hợp của Vy Vy, trong lòng Văn Gian Thanh cũng mừng thầm.
Cậu biết ngay mà, Vy Vy nhất định có cảm giác với cậu!
Nếu không thì, hôm nay Vy Vy đã không biểu hiện kỳ lạ như thế!
Cô không dám chấp nhận, là vì cô ấy sợ thất vọng, sợ mất đi!
Văn Gian Thanh hôn rất nghiêm túc, Vy Vy phản ứng lại thật dịu dàng.
Mấy con ma đằng xa đã dồn lại một chỗ.
“Ôi ôi, tình huống gì đây?” Một con ma không kiềm được phải hỏi: “Sao tự nhiên hôn vậy? Chúng ta có nên dọa họ nữa không!”
Một con ma khác moi ra một đống hạt dưa, chia cho mỗi người một nhúm, từ từ lột vỏ ra rồi nói: “Dọa cái đầu chứ dọa! Bây giờ đang là lúc phát lương thực cho cún! Anh không nhìn thấy, bọn họ đang chia lương thực cho nhau à? Còn để cho đám cún độc thân như chúng ta được ăn ké một bữa nữa đấy!”
Mấy con ma khác nhận lấy hạt dưa, sau đó vừa ăn vừa nhìn hai người ôm ấp hôn hít nhau thật tình cảm.
Ơ, hôm nay lại có chuyện rồi.
Văn Gian Thanh và Vy Vy từ từ tách ra, ánh mắt hai người trao nhau thật phức tạp nhưng cũng rất dịu dàng.
Vy Vy đột nhiên không biết phải nói gì.
Tất cả sự kháng cự, tất cả sự nổ lực của cô, đều trôi đi theo dòng nước chảy rồi chăng? Văn Gian Thanh có vẻ đã đoán được tâm ý của Vy Vy, liền nói nhỏ nhẹ: “Chị nói đúng lắm, khi tớ chưa có đủ năng lực, tớ sẽ không có được thứ mình muốn. Nhưng, đợi khi tớ có đủ năng lực rồi, tớ sẽ có thể có được tất cả thứ mình muốn. Năm xưa, ba nuôi của tớ cũng thế, khi có đủ khả năng rồi, mới cưới mẹ nuôi tớ về. Áp lực và khó khăn mà ba mẹ nuôi tớ gặp phải cũng không ít hơn chúng ta, cho nên, Vy Vy, tin tớ đi, tớ nhất định làm được mà!”