Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Địa điểm kinh doanh của nhà hàng này là ở nơi phồn hoa của tỉnh, xây dựng một hồ hoa sen.

Hơn nữa hồ hoa sen này không phải ở tầng trệt.

Mà là ở trên tầng thượng của tòa nhà.

Một tầng lầu lớn như vậy, toàn bộ đều trồng hoa sen. Đầm hoa sen có bố cục hình bát quái, ở giữa có các đường đi nối nhau.

Bất cứ đâu cũng nhìn thấy những bàn ăn lớn nhỏ, mỗi một bàn ăn đều để ở vị trí và góc độ thích hợp ngắm hoa nhất.

Cho nên, nhà hàng này chính là dựa vào cảm nhận độc đáo và tò mò của mọi người, mà thúc đẩy kinh doanh, nhận được sự yêu thích của mọi người.

Không cần biết là họa sĩ nhà văn trẻ, hai các đôi tình nhân, hay là gia đình nghỉ lễ, hay là bạn bè thân thiết tụ họp, đều thích đến đây ăn.

Không chỉ có thể ở một cự ly gần thưởng thức hoa sen, ăn củ sen ở trong đầm sen, còn có thể thưởng thức ca múa văn nghệ.

Phải biết rằng, thời gian của các nam nữ thành phố lớn đều rất súc tích, muốn đi chơi, phải có thời gian và tiền. Bây giờ trên đường kẹt xe như vậy, ra ngoài cũng không biết là kẹt xe tới cỡ nào nữa.

Hơn nữa ở bên ngoài nơi có thể thưởng thức hoa sen lớn như vậy, đa số đều là khu ngắm cảnh.

Chỉ cần là khu ngắm cảnh, thì đồ ăn căn bản là không ngon.

Cho nên, mọi người thường mang theo cảm giác tiếc nuối.

Còn nhà hàng này thì bù đắp tiếc nuối cho mọi người.

Cho dù công việc có bận rộn tới đâu, cũng có thể đến đây thưởng thức đầm hoa sen hơn ngàn mét vuông, cũng có thể cùng bạn bè uống vài ly rượu, hay cùng đồng nghiệp thư giãn trong hương hoa sen ở đây.

Cứ cho là hoa sen ở đây là do người gây giống và trồng thì có sao chứ?

Chỉ cần vui tai vui mắt, cơ thể thoải mái là được rồi.

Cho nên, nhà hàng này, rất ít khi còn bàn trống.

Muốn đến đây dùng bữa, cũng đều phải đặt trước.

Mọi người quyết định đi Ngẫu Đình ăn tối, các vị sĩ lập tức đi đặt chỗ.

Ông chủ của Ngẫu Đình, vừa nghe nói cậu hai của Hạ gia, đại thiếu gia Văn gia, còn có hai thiếu gia Phạm gia đặt chỗ, không nói đến hai câu, liền lấy phòng của mình đặc biệt chuẩn bị.

Căn phòng này, thông thường không dùng cho khách thường.

Thông thường là ông chủ của Ngẫu Đình dùng để tiếp khách quý.

Nhưng mà bởi vì người đặt chỗ là những vị thiếu gia này, cho nên ông chủ cũng không dám thất lễ, vội vàng chuẩn bị phòng đặc biệt.

Phải nói, căn phòng này thật sự là căn phòng thượng hạng.

Thượng hạng như thế nào, chỉ có thể đến mới cảm nhận được.

Toàn bộ cửa sổ đều trong suốt 365 độ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng phía trên đầu.

Bốn phía tràn ngập hoa sen, lúc này vừa đúng mùa hoa sen nở, hương hoa thơm tự nhiên xông vào mũi, vây xung quanh một căn phòng ở giữa, còn có thể ngắm nhìn đủ loại cá trong hồ, nhàn nhã bơi lội thoải mái trong vô số rễ sen.

Nước hồ rất trong suốt, có thể nhìn thấy rõ tất cả những sinh vật sống trong nước.

Cho nên, vị trí này là vị trí thưởng thúc phong cảnh cũng như môi trường tốt nhất của Ngẫu Đường.

Một nhóm người rất nhanh đã tới Ngẫu Đường.

Vừa bước vào cửa là nhận được sự tiếp đón quy phạm và nhiệt tình nhất.

Giám đốc của nhà hàng đích thân ra đón tiếp. Trực tiếp dẫn bọn họ tới căn phòng thượng hạng của nhà hàng, đồng thời mang lên loại trà mới ngon nhất năm nay.

“Được rồi, ở đây không cần phục vụ nữa.” Thẩm Tùng Tý lấy thân phận quý tử nói với giám đốc:” Lát nữa gọi món sẽ kêu mọi người.”

Giám đốc lập tức gật đầu chào và đi ra ngoài.

Sau khi đợi nhân viên nhà hàng ra ngoài hết, bọn họ lập tức thấy thoải mái nằm dài trên ghế sô pha, không muốn nhúc nhích nữa.

Thẩm Mạch mệt đến nỗi nằm dài trên ghế sô pha, không muốn dậy.

Thẩm Viễn đi tới lay người, nhưng Thẩm Mạch chỉ lắc lắc chân, chứ nhất quyết không chịu đứng dậy.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn vuông.

Xung quanh đa số là sô pha, muốn nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi.

Cho dù ở bất cứ đâu, đều là phong cảnh đẹp nhất.

Thêm nữa vị trí ở đây cao hơn ở những nơi khác, cho nên tạo nên một hiệu ứng nhìn từ trên cao.

Không chỉ có thể thưởng thức được cảnh đẹp xung quanh, mà còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở phía xa, cũng có thể nhìn thấy những thực khách ở những bàn khác.

Tóm lại, vị trí của căn phòng này, là tuyệt vời.

Nếu không thì, cũng không làm cho những vị thiếu gia này mất nhã hừng, nhiều lần ghé lại nơi này.

“Mạch Mạch mệt rồi sao?” Hạ Thẩm Châu liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạch, cúi đầu hỏi cô bé:” Sao rồi? Ngày mai còn có thể đi chơi được nữa không?”

“Đi chứ!” Thẩm Mạch vừa mới nghe ngày mai tiếp tục đi chơi, lập tức hồi phục tinh thần:” Ngài mai em còn muốn đi chơi, nhưng mà bây giờ em phải nghỉ ngơi đã...”

Mọi người nhìn thấy bộ dạng mệt đến không muốn nhúc nhích của Thẩm Mạch, đều phá lên cười.

Mộ Tiểu Vũ đi tới, nói với Thẩm Mạch:” Chị giúp em mát xa chân! Những người tập múa như bọn chị, mỗi ngày tập múa xong đều phải thả lỏng, nếu không ngày thứ hai chân sẽ rã rời nhức mỏi.”

“Tốt quá, cám ơn chị.” Thẩm Mạch liền hướng về Mộ Tiểu Vũ làm nũng:” Chị thật sự là người tốt!”

Mọi người lại được một trận cười.

Mộ Tiểu Vũ quả nhiên mát xa chân cho Thẩm Mạch, Thẩm Mạch đau chỉ kiu hư hư.

Hạ Thẩm Châu nhìn thấy ánh mắt của Văn Gian Thanh luôn luôn nhìn Vy Vy, Thẩm Tùng Tý và Farina đang bàn bạc về chọn món ăn.

Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh lấy cần câu ở trong phòng ra, dáng đứng nhàn hạ câu cá.

Hạ Thẩm Châu lập tức lên tiếng:” Mọi người nghỉ ngơi trước, mình ra ngoài đi dạo.”

Những người khác vẫy vẫy tay, Hạ Thẩm Châu liền đi ra ngoài.

Lần này, hai người vệ sĩ cùng Hạ Thẩm Châu ra ngoài đi dạo.

Phải nói là nhà hàng này thật sự rất lớn.

Hơn ngàn mét vuông đều làm hồ hoa sen, không phải nói ông chủ ở đây thực sự là người có tiền.

Nhưng mà hiệu quả có thể thấy rõ.

Cứ nhìn khách ngồi chật chỗ là biết ông chủ ở đây kiếm lời không nhỏ.

Đang đi dạo, Hạ Thẩm Châu nghe được từ xa có người đang nói chuyện với giám đốc:” Giám đốc, chúng tôi đã đặt chỗ trước rồi, tại sao ông lại nói không còn chỗ chứ?”

Giám đốc trả lời:” Mọi người chỉ đặt trước, nhưng mà cũng phải xếp hàng chờ! Đặt trước ở chỗ chúng tôi đều phải nhận được số bàn chúng tôi trả lời lại, lúc đó mới tính là đặt bàn thành công.”

Hạ Thẩm Châu nghe giọng nói này rất quen, liền quay đầu nhìn về phía đó.

Vừa nhìn thấy, Hạ Thẩm Châu liền mỉm cười.

Đây chính là duyên phận!

Người con gái bên đó không phải ai khác, chính là Ngu Vũ Mạc cô gái vừa nãy tranh gà rán với cậu.

Ngu Vũ Mạc đứng cùng một vài bạn nữ, nhìn thấy nhà hàng chật ních chỗ ngồi, khuôn mặt lập tức nuối tiếc.

Bọn họ sớm đã nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng, vì vậy gom góp tiền rất lâu, muốn đi thưởng thức một lần.

Kết quả là, vẫn chưa đặt được chỗ.

Bây giờ họ chỉ có thể ngồi ở đây đợi, đợi cho người khách khác đi rồi, họ mới có thể vào ăn.

Hạ Thẩm Châu cũng không có ý định qua chào hỏi Ngu Vũ Mạc, liền quay người rời đi. Đột nhiên Ngu Vũ Mạc nhìn thấy cậu, lập tức gọi lại:” Nè, cậu đợi chút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui