Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Một lớp ghép với một lớp.

Số còn lại không có lớp ghép cùng, thì sẽ được phân chia vào các lớp khác.

Như vậy lại hình thành một hình thức ghép nối.

Các học sinh của hai lớp học phải ở cùng một chỗ, cùng vạch kế hoạch, đưa ra ý tưởng về nội dung của lớp mình.

Mà cái gọi là lễ hội trường cũng bắt nguồn từ đất nước Neon, sau đó không ngừng được thay đổi và hoàn thiện.

Trên thực tế, ý định cơ bản của nó là biểu diễn tài năng của bản thân.

Thật ra sự kiện này đã được tổ chức rất nhiều lần, hầu như lần nào cũng có hiệu quả rất tốt.

Đã từng có một năm, học viện quý tộc Duệ Hà cũng thông qua lễ hội trường này, tuyển chọn đi hai học sinh đặc biệt ưu tú từ trong hai trường học, chuyển đến học viện quý tộc Duệ Hà và đạt được đỉnh cao của cuộc sống.

Năm nay, hai trường học cùng tổ chức lễ hội trường, dĩ nhiên sẽ càng làm cho người khác chú ý.

Học viện quý tộc Duệ Hà lại đưa ra tuyên bố, những người có thành tích tốt nhất ở lễ hội trường sẽ được tham gia cuộc thi đặc biệt để tuyển chọn vào học viện quý tộc Duệ Hà.

Vì vậy, đám người Hạ Thẩm Châu lại có nhiệm vụ bí mật, chính là phải âm thầm điều tra về những học sinh kia, xem bọn họ có phù hợp với yêu cầu của học viện quý tộc Duệ Hà hay không.

Bởi vậy, cho dù Văn Gian Thanh phản đối, bây giờ cũng không thể phản đối được nữa.

Thẩm Thất đã lên tiếng!

Không ai có thể thay đổi được nữa!

Vì vậy, hai trường học càng ra sức chuẩn bị cho lễ hội trường lần này.

Phải nói là trường học Nhị Trung và trường học Hồng Nghệ đúng là trường học anh em.

Bởi vì hiệu trưởng của hai trường học là hai anh em.

Lúc mới bắt đầu, người anh đi tới Nhị Trung làm hiệu trưởng, sau đó không lâu, người em lại đi tới trường học Hồng Nghệ làm hiệu trưởng.

Từ khi hai anh em bọn họ làm hiệu trưởng, quan hệ giữa hai trường học cũng trở nên thân thiết hơn.

Cho dù hai trường học đi theo hai hướng khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng mục tiêu đều là thi vào đại học.

Chẳng qua hai trường học đi theo hai con đường khác nhau mà thôi.

Ở Việt Nam từ xưa đến nay, các cuộc thi đều là một thanh đại đao sáng loáng treo ở trên đỉnh đầu của các học sinh.

Một thanh đao này có thể phân chia mọi người ra thành ba bảy loại khác nhau, có thể làm cho người ta một bước lên trời, cũng có thể làm cho người ta một bước ngã vào địa ngục rất khó có thể vươn lên được.

Cho nên, mỗi người đều tràn đầy sức lực, giống như phát điên để xông qua cây cầu này.

Ai cũng không muốn làm hòn đá kê chân, tất cả đều muốn đạp người khác xuống dưới chân để tiến lên.

Cho nên, các loại chém giết, các cuộc chiến ngầm đều rất nhiều.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là tiến hành biển chiến thuật, cố gắng hết sức làm bài thi của người khác, gặm các đề thi của các trường đại học khác trong những năm trước.

Còn biểu hiện ngầm đại khái chính là ngáng chân nhau để bản thân mình xông về phía trước.

Thật ra, những chuyện xấu xa không xuất hiện ở trường Nhị Trung và Hồng Nghệ, thứ nhất đại khái là bởi vì hai người là anh em ruột thịt, thứ hai là bởi vì hai trường học đi theo con đường khác nhau nên không tồn tại quan hệ cạnh tranh, nhưng vẫn so sánh về tỷ lệ nhập học.

Bởi vậy, trong lễ hội trường chung này, học sinh hai bên cũng sẽ âm thầm cạnh tranh với nhau, chứng minh bản thân mình ưu tú hơn.

Vì vậy, ngày đầu tiên quyết định về lễ hội trường, Mộ Tiểu Vũ đã dẫn theo nhóm học sinh đại diện của lớp 10A1 của trường học Hồng Nghệ qua, muốn thảo luận với học sinh lớp 10A1 của trường Nhị Trung xem lễ hội trường năm nay nên làm những hoạt động gì.

Vừa nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ, Vy Vy quả nhiên lập tức mất tự nhiên.

Cô không tự chủ được đã giữ khoảng cách với Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh cười gượng.

Cậu bỗng nhiên hiểu rõ nỗi khổ của ba mình khi theo đuổi mẹ năm đó, hiểu rõ ba nuôi và mẹ nuôi năm đó muốn ở cùng nhau cũng không dễ dàng gì.

Mình thật sự quá mệt!

Nếu như lúc đó mình đừng hồ đồ thì tốt rồi!

Không hồ đồ, có thể trong nhà sẽ không nhét một Mộ Tiểu Vũ cho cậu.

Nhưng nói đi nói lại thì.

Nếu như cậu không hồ đồ, có lẽ cũng không có cơ hội được quen biết với Vy Vy, đúng không?

Đời người quả nhiên là một ván cờ rất tinh diệu, đi hết bước này cũng không biết bước tiếp theo sẽ thế nào.

Bây giờ, Văn Gian Thanh trực tiếp ở trong tình cảnh như vậy, cậu chỉ có thể quay đầu nhìn người anh em tốt Hạ Thẩm Châu để cầu cứu.

Hạ Thẩm Châu khẽ ho khan một tiếng, nói với Ngu Vũ Mặc: “Cậu đi nói chuyện với Mộ Tiểu Vũ đi.”

“Tớ á?” Ngu Vũ Mặc sửng sốt, nhưng rất nhanh lại đứng lên, nói với Mộ Tiểu Vũ: “Chào bạn, tớ là Ngu Vũ Mặc, một ủy viên học tập của lớp 10A1. Lớp trưởng không có ở đây, có chuyện gì bạn có thể tạm thời nói với tớ.”

Mộ Tiểu Vũ lập tức mỉm cười và nói: “Được, mấy người chúng tớ đều là học sinh đại diện cho lớp 10A1 của trường học Hồng Nghệ, nói chuyện với cán bộ lớp các cậu là tốt nhất.”

Sau đó các bạn học cùng lớp đều kéo bàn ra, ghép hai bàn lại với nhau, học sinh đại diện cho hai bên trường học đều ngồi xuống.

Tất cả các cán bộ lớp 10A1 do Ngu Vũ Mặc dẫn đầu đều ngồi xuống, Mộ Tiểu Vũ cũng dẫn theo đội ngũ của mình ngồi xuống, ánh mắt cô lại nhìn Văn Gian Thanh ở ngoài xa.

Văn Gian Thanh giả vờ như không phát hiện ra, cậu không ngừng tung cái bút máy trong tay.

Những bạn học khác, ai cảm thấy hứng thú thì lắng nghe, người không có hứng thú lại làm đề thi do giáo viên để lại, dù sao mọi người đều bận rộn với việc riêng của mình.

“Lần này hai trường học chúng ta đưa ra lễ hội trường với hình thức kết hợp, cho nên vẫn hi vọng mọi người có thể đẩy thành kiến sang một bên, chân thành hợp tác.” Mộ Tiểu Vũ mở miệng nói: “Đây là phương án trường học Hồng Nghệ chúng tớ đưa ra, các cậu xem qua một chút, nếu có ý kiến khác thì chúng ta có thể thảo luận một chút!”

Mộ Tiểu Vũ nói xong câu đó, lại đưa một tờ giấy A4 được đánh máy cho Ngu Vũ Mặc và các thành viên cán bộ lớp khác.

Mấy học sinh đại diện 10A1 của trường Nhị Trung nhìn qua, quả nhiên đưa ra ý kiến của mình: “Kiến nghị của các cậu rất tốt, nhưng nhưng khả năng thực hiện quá thấp. Đám người bọn tớ không am hiểu chuyện tỉ mỉ như vậy, phần lớn bọn tớ đều không biết may vá. Cho nên, chúng ta có thể thương lượng lại một chút về hoạt động các cậu đưa ra hay không?”

Ngay lập tức, học sinh hai bên bắt đầu tiến hành thảo luận.

Vừa phải là ý tưởng mới lạ, vừa phải cố gắng không lặp lại của lớp khác.

Còn phải làm ra được thứ mới lạ đó, quả thực là rất khó.

Thẩm Tùng Tý và Farina ngồi ở hàng cuối cùng đang nghịch di động, hai người đều đeo tai nghe chém giết rất hăng hái.

Văn Gian Thanh muốn nói chuyện với Vy Vy nhưng Vy Vy hoàn toàn không để ý tới Văn Gian Thanh, bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với cậu.

Bốn người Thẩm Viễn và Thẩm Mạch cùng với Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh đang chơi bài, Thẩm Mạch chơi chơi thua mấy ván thì không chơi nữa, lôi Hạ Thẩm Châu qua báo thù cho mình. Hạ Thẩm Châu lập tức ngồi ở vị trí của Thẩm Mạch và đại sát bốn phương.

Ngay sau đó, Văn Gian Thanh lôi Vy Vy gia nhập vào cuộc chiến của bọn họ.

Những người này hoàn toàn là bộ dạng không quan tâm, chỉ chơi trò chơi của mình.

Người khác cũng không có cách nào nói bọn họ ham chơi được.

Ai gọi người ta ham chơi, những thành tích vẫn đè bẹp bọn họ chứ?

Đây là tài năng đấy!

Không thể so sánh được đâu!

Mấy người đang chơi, Thẩm Mạch đứng ở bên cửa sổ bỗng nhiên kêu a một tiếng, nói: “Các cậu nhìn kìa, đó không phải là Trịnh Khắc Kỳ sao? Cậu ta muốn làm gì vậy?”

Mấy người đều quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận