Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Cô cảm thấy, chúng tôi muốn làm cho một người biến mất rất khó sao? Hạ Thẩm Châu liền mỉm cười: “Hay nói cách khác là thực ra cô không hiểu phong cách và thủ đoạn làm việc của chúng tôi? Khiến cho một người hoàn toàn biến mất chẳng phải càng tốt hơn sao?” Nói xong Hạ Thẩm Châu nhìn Mộ Tiểu Vũ với ánh mắt mang ý vị sâu xa.

Mộ Tiểu Vũ nhịn không được lạnh run người: “Anh nói gì? Cái gì gọi là biến mất? Anh dám giết người sao? Đừng quên, tôi là học sinh của cô giáo Từ.”

“Cô cũng chỉ là học sinh của bà Từ thôi, cũng chẳng phải là con gái của bà ấy, hơn nữa, tôi cũng không nói là giết cô, nhưng tôi có thể tìm một lý do, đem cô ra nước ngoài tham gia một cuộc thi nào đó, sau đó ở một bến cảng nhỏ hoang vắng nào đó...” Hạ Thẩm Châu làm một động tác cứa ngang cổ rồi tiếp tục nói: “Cô nghĩ rằng rất khó sao? Đến lúc đó lúc đó sẽ có người nói nhìn thấy cô có tiền, muốn bắt cóc để cướp tiền, nhưng không may lỡ tay giết chết cô. Nói như vậy, mặc dù bà Từ sẽ rất buồn, nhưng cô nghĩ bà Từ sẽ đoán ra được việc này là do tôi làm không?”

Mộ Tiểu Vũ bất giác rùng mình.

Cô bông nhiên không hiểu người con trai trước mặt này đây là nhị thiếu gia nhà họ Hạ. Nắm giữ vận mệnh của cả gia tộc mà đáng sợ như vậy?

“Nhưng mà cô yên tâm, loại thủ đoạn này, Tôi chỉ dùng để đối phó với một vài đối tượng thôi,với một con cá nhỏ bé như cô, chúng tôi vẫn chưa để mắt tới. Vì thế, cô tuyết đối an toàn, nhưng mà cô phải thấy may mắn vì người hôm nay đến đây là tôi chứ không phải là Thẩm Viễn.” Hạ Thẩm Châu tiếp túc nói: “Tôi vẫn được coi là một người ôn hoà, nghe cô nói những lời không hay về chúng tôi, tôi còn có thể thờ ơ bỏ qua như không có chuyện gì, nhưng nếu như là Thẩm Viễn, thì cô sẽ không còn được may mắn như vậy đâu! Cô đừng quên, ba của Thẩm Viên là Sùng Minh, cậu ấy mặc dù chỉ mới 16 tuổi nhưng thủ đoạn của ba cậu ấy, cậu ấy là người hiểu rõ nhất.”

Toàn thân Mộ Tiểu Vũ lạnh toát từng đợt từng đợt làm cô rùng mình.

Ngày càng không hiểu những còn người thuộc dòng dõi gia tộc hào môn.

“Cô có thể nghĩ đến điểm này, cũng không cò gì là sai. Chỉ là những chuyện này, nhất định không phải là chúng tôi làm, mà là có người không muốn cho cô toả sáng trong ngày lễ hội, như vậy cũng đừng hỏi tôi về vấn đề này.”

Hạ Thẩm Châu tiếp tục nói: “Tôi qua đấy thăm cô là muốn nói với cô một câu, đúng vậy, chúng tôi chính xác là đứng về phía Vy Vy.”

“Cho dù là xuất thân của Vy Vy không được người không được người nhà các anh chấp nhận?”Mộ Tiểu Vũ hỏi

“Haha, cô cũng biết không ít nhỉ.”

Hạ Thẩm Chẩu nhẹ nhàng mỉm cười: “Xem ra, bà Từ đã nói với cô không ít chuyện.”

Mộ Tiểu Vũ không trả lời.

“Cứ cho là cô biết được xuất thân hoàn cảnh của Vy Vy thì đã sao? Cô nghĩ rằng có có thể dành được vé, có thể dàng nhận được sự chú ý của Gian Thanh? Tiểu Vũ, cô nghĩ rằng Văn gia đơn thuần chỉ quan thân đến xuất thân hoành cảnh thôi sao? Cho dù là nói đến xuất thân, hoàn cảnh, cô cảm thấy cô so với nhị tiểu thư của Trần thị sẽ như thế nào? Tổ tiên của Trần nhị tiểu thư là một nhà nho vĩ đại thời nhà Thanh, ông nội là một nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, bà nội là một hoạ sĩ, ba là một nhà lạnh đạo của một tổ chức quan trọng của đất nước, mẹ là nữ hoàng nắm giữ một nửa thông tin trong nước. Cô cảm thấy xuất thân và hoàn cảnh của cô ấy như thế nào? Không phải là vẫn bị từ chối như thường sao?”

Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói tiếp: “Còn nữa, đại tiểu thư của Trương gia, vừa mới từ nước ngoài trở về, bản thân ở nước ngoài tự mình thành lập công ty, nhà họ vớ Hạ gia chúng tôi có giao tình mấy đời, cho dù là xuất thân, dung mạo hay năng lực đều vô cùng xuất sắc. Kết quả thì sao?”

Mộ Tiểu Vũ nhất thời cảm thấy bản thân thật tự ti.

“Cô nghĩ rằng, Văn Gian Thanh cần liên hôn chính trị sao?” Hạ Thẩm Châu nói tiếp: “Hay là cảm thấy chúng tôi phải đối phó với một cô gái, mới có thể an toàn ở lại trường? Mộ Tiểu Vũ, nói thật, nếu như cô không phải là học sinh của bà Từ, thì cô cảm thấy cô có tư cách ngồi ở đây nói chuyện với tôi không? Cô cảm thấy thời gian của Hạ nhị thiếu gia tôi đây không có giá trị?

Lời của Hạ Thẩm Châu, dường như là con dao sắc bén.

Mộ Tiểu Vũ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng như lửa!

Cái tát này, đến thật đúng lúc. Trức tiếp làm cho Tiểu Vũ thanh tỉnh.

“Vì thế, cô vẫn nên dàn thời gian và sức lực để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới đi.”

Hạ Thẩm Vũ từ từ đứng dậy nói: “Chuyện không nên nhớ thì đừng nhớ, chuyện không nên nói thì đừng nói. Nếu như cậu vẫn muốn cùng với chúng tôi sông hoà bình, vậy thì đừng có kiếm chuyện.”

Nói hết câu, Hạ Thẩm Châu xoay người đi ra ngoài.

Mộ Tiểu Vũ cũng không dám ngăn cản.

Nhưng điều mà Hạ Thẩm Châu nói hôm nay cũng coi như là rất rõ ràng rồi.

Mộ Tiểu Vũ nếu muốn được ở bên cạnh Văn Gian Thanh, vậy thì chỉ còn cách dựa vảo bản lĩnh của bản thân mà thôi. Cùng Vy Vy cạnh tranh công bằng.

Bất cứ một động tác nhỏ nào cũng không qua nổi mắt bọn họ. Nếu như chỉ có một mình Văn Gian Thanh thì còn dễ nói chuyện. Nhưng mà, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô phải làm làm thế nào bây giờ?

Hạ Thẩm Châu vừa đẩy cửa, vừa hay nhìn thấy Ngu Vũ Mặc bối rối, hoang mang quay người lại, vờ như vừa mới đi qua.

Hạ Thẩm Châu cũng không nói lời nào, cứ như vậy cười như không cười nhìn Ngu Vũ Mặc mặt Ngu Vũ Mặc bỗng chốc đỏ lên.

“Tớ... tớ đi nhà vệ sinh rửa tay một chút”

Ngu Vũ Mặc vội vàng quay người muốn đi.

Hạ Thẩm Châu đột nhiên mở lời nói: “Người mà Mộ Tiểu Vũ thích là Văn Gian Thanh”

Ngu Vũ Mặc giật mình lập tức phảm ứng lại. Có phải Hạ Thẩm Châu nhìn ra cô đang lo lắng Mộ Tiểu Vũ thích là cậu nên mới giải thích cho cô nghe.

Mặt Ngu Vũ Mặc nhất thời đỏ lên.

“Tớ... Tớ đâu có muốn biết người cậu ấy thích là ai?” Ngu Vũ Mặc lắp ba lắp bắp nói: “Đã không... không có chuyện gì rồi, chúng ta đi thôi!”

Hạ Thẩm Châu cứ thế cười nhẹ nhìn Ngu Vũ mặc không nói lời nào, khẽ nhắc nhở cô:”Vội vàng về như vậy làm gì? Không phải cậu nói là muốn bàn bạc với Mộ Tiểu Vũ về phương án tiêp theo của lễ hội sao?

“A a a, đúng đúng đúng, tớ lại quên chuyện quan trọng phải làm rồi!” Ngu Tiểu Mặc vội vàng nói: “vậy, tớ vào nói chuyện trước đây!”

“Đợi đã” Hạ thẩm Châu gọi cô lại.

“Hả?” Ngu Vũ Mặc ngỡ ngàng quay đầu.

“Phòng học ở bên này” Hạ Thẩm Châu nhắc nhở cô.

“Cậu đi sai hướng rồi”

“À À!” Mặt Ngu Vũ Mặc lại một lần nữa đỏ lên, cúi thấp đầu nhanh chóng đi vào phòng học. Mắt Hạ Thẩm châu hiện lên ý cười, chậm rãi ra về.

Cậu vừa mới đi ra, có rất nhiều bạn học nữa dừng lại nhìn cậu từ xa. Thấp giọng khen ngợi cậu không ngớt. Khuôn mặt này thực sự là thống trị thiên hạ rồi.

Ngu Vũ Mặc đi vào lớp, liền nhìn thấy Mộn tiểu Vũ khuôn mặt toàn nước mắt. Chắc là do những lời vừa rồi của Hạ Thẩm Châu nói.

Cứ cho là những lời mà Hạ Thẩm châu nói không phải là sự thật, làm sao có thể làm cho Mộ Tiểu Vũ khóc, vậy có lẽ là không thích Mộ Tiểu Vũ thật.

Một cô gái đang yêu, lúc nào cũng lo được lo mất như vậy.

Mộ Tiểu Vũ thấy Ngu Vũ Mặc đi vào, vội vàng lau nước mắt trên mặt, vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Xin lỗi, chân có chút đau, nên không nhịn được mà...”

“Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, xin lỗi tớ cũng vừa mới biết chuyện.” Ngu Vũ Mặc có chút ngượng ngùng mở lời, cũng không vạch trần cô: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận