Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch vẫn muốn ngăn Thẩm Mạch lại.

Quả nhiên, cậu ta vừa đuổi theo vài bước, thì có người từ trên trời giáng xuống mà cản lại đường đi của cậu ta.

Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch liền kinh sợ chết được!

Ôi mẹ ơi!

Mấy vệ sĩ này đều xuất hiện một cách vô hình sao?

Họ làm sao mà có thể mãi theo dõi và bảo vệ thế?

Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám đi theo nữa.

Thế là trong lòng càng hối hận hơn!

Cậu ta cứ như thế giương mắt mà lầm lỡ cơ hội với hào môn!

Thẩm Mạch đến bên cạnh Thẩm Hà mà ngồi xuống: “Chị hai...”

Thẩm Mạch dựa trên vai Thẩm Hà, không nói nữa, cứ thế mà ôm cánh tay Thẩm Hà.

Thẩm Hà mĩm cười, nói: “Mấy hôm nay, ở đây chơi có vui không?”

“Không vui.” Thẩm Mạch trả lời nói.

Thẩm Hà đưa tay chán Thẩm Mạch nói: “Con người trưởng thành rồi, thì sẽ có rất nhiều chuyện không vui. Không sao, nhiều chuyện không vui, thì em cũng sẽ biết chuyện vui là điều quý gía đến mức nào.”

Thẩm Mạch từ từ ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Hà nói: “Chị hai, chị lúc trước cũng từng trải qua như thế sao?”

“Đúng thế.” Thẩm Hà cười nhẹ nói: “Chuyện không vui mà chị gặp thực ra nhiều hơn em rất nhiều. Trên công việc, mối quan hệ, chuyện tình cảm v.v. nhưng, cuộc đời là vẫn phải đi về phía trước. Chờ đến ngày mà em hiểu đạo lý này, thì em thật sự trưởng thành rồi.’

“Thế, các anh đã trưởng thành chưa?” Thẩm Mạch không yên tâm mà hỏi tiếp nói.

“Họ à, cũng chưa hoàn toàn trưởng thành. Nhưng họ đều đang trong quá trình trưởng thành.” Thẩm Hà trả lời nói: “Anh Tùng Tý của em, anh Thẩm Viễn của em, anh Thẩm Châu của em, anh Gian Thanh của em, họ đều đang trưởng thành. Đậu Đậu và Đinh Đinh đều theo cha của họ, rất nhỏ liền lăn lộn trong đám phụ nữ, cho nên cách nhìn mấy chuyện này, so với em sớm hơn rất nhiều năm. Nhưng, họ cũng cần thời gian trưởng thành. Thời gian và năm tháng, sẽ dạy cho họ trưởng thành nên người.”

Thẩm Mạch nghe khúc hiểu khúc mơ hồ.

Nhưng cô ấy nghe hiểu câu cuối cùng, đó chính là thời gian và năm tháng sẽ dạy cho họ trưởng thành nên người!

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế. Ngày lễ hội trường này cứ chơi thật vui. Chị thấy sáng kiến của nhiều lớp học rất hay! Mọi người đúng là đa tài đa nghệ ai đều có cách riêng của mình! Em không cần đi suy nghĩ mấy chuyện đâu không đó nữa, trước mắt, em chỉ cần vui vẻ mà lớn khôn là được.”

“Ừm.” Thẩm Mạch dùng sức gật đầu: “Em sẽ thế! Đúng rồi chị hai, khi em vừa qua đây, thấy anh Thẩm Châu và bạn Ngu Vũ Mặc kéo tay nhau đi qua đây, họ là muốn bên nhau rồi sao?”

Thẩm Hà cười haha nói: “Chuyện của họ, cứ để họ đi giải quyết! Muốn thuận lợi bên nhau, e rằng không phải chuyện dễ như thế. Yên tâm, Thẩm Châu trước giờ là người thích làm chuyện có kế hoạch. Em ấy làm bất kỳ chuyện gì, đều nắm chắc phần thắng cả. Do đó, chị tin chắc em ấy có thể giải quyết tất cả phiền phức này.”

Lúc này, Vu Tiểu Uyển bên cạnh cười mở miệng nói: “Xem ra buổi lễ hội trường này, thu hoạch đúng thật rất lớn! Chớp mắt, em trai em gái đều khôn lớn cả, cũng đều bắt đầu yêu đương rồi!”

“Đúng vậy.” Thẩm Hà cười nói: “Chúng ta đều lớn cả rồi!”

Mấy người liền nhìn nhau mà cười.

Ánh mặt trời chiếu trên hai người, ấm áp lạ thường.

Thời gian cả buổi sáng rất nhanh liền trôi qua.

Trường Hồng Nghệ chuẩn bị cơm trưa miễn phí cho mọi người.

Mọi người có thể ăn trong nhà ăn của trường, cũng có thể đến nhà ăn của trường Nhị Trung ăn. Còn có thể ăn trong lễ hội trường.

Bởi vì lễ hội trường có không ít bạn học chọn làm đồ ăn vặt, cho nên, phần lớn bạn học đều không dự tính đi nơi khác ăn, đều ở các quầy hàng trong lễ hội trường mà ăn đắp đầy bụng.

Hạ Thẩm Châu cùng Ngu Vũ Mặc lại không ăn ở trong trường, nhưng lại quyết định tạm thười rời khỏi trường, đến nhà Ngu Vũ Mặc giải thích rõ ràng!

Ngu Vũ Mặc do hờn dỗi với người nhà mà dọn ra ngoài mấy hôm nay, mấy hôm nay trôi qua, cơn hờn dỗi cũng nên hết rồi.

Cho nên, Hạ Thẩm Châu trực tiếp để trợ lý của mình, nói chuyện với cơ quan mà cha mẹ Ngu Vũ Mặc đang làm, sau đó cha mẹ của Ngu Vũ Mặc được ban lãnh đạo tự mình ký giấy phép, cho phép họ nghĩ một ngày.

Khi mà cha mẹ Ngu Vũ Mặc gặp boss của công ty, cả người đều ngây ra.

Họ chỉ là nhân viên thấp bé nhất, một năm số lần gặp được boss có thể đếm trên đầu ngón tay!

Lần này, boss trực tiếp đích thân gặp họ, hơn nữa rất sảng khoái mà phê nghỉ, loại đãi ngộ này, họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua!

Sau đó hai vợ chồng nhà này cứ mơ hồ mà được một chiếc xe đưa đến một căn biệt thự vô cùng tao nhã của địa phương mà ngồi chờ.

Hai chân của cha Ngu Vũ Mặc đều đang run: “Bà nói, có phải chúng ta sắp bị đuổi việc không?”

Mẹ của Ngu Vũ Mặc vẫn xem như là bình tĩnh: “Nói bừa gì chứ! Chúng ta đã ký kết hợp đồng với công ty, chúng ta lại không mắc lỗi gì lớn, dựa vào cái gì mà sa thải chứ? Hơn nữa, công ty nếu muốn đuổi việc nhân viên, còn cần như thế sao? Có phải Vũ Mạc xảy ra chuyện gì? Cho nên...”

Mẹ của Ngu Vũ Mặc nói thế, sắc mặt của cha Ngu Vũ Mặc cũng liền tái mét.

Lúc này đây, có người vào rót trà.

Mẹ của Ngu Vũ Mặc liền kéo lấy tay đối phương hoi: “Cho hỏi, là ai muốn gặp chúng tôi?”

Ngưởi rót trà mĩm cười nói: “Là nhị thiếu gia nhà chúng tôi. Đây là biệt thự của cậu ấy.”

“Nhị thiếu gia? Nhị thiếu gia các người là ai?” mẹ của Ngu Vũ Mặc không kiềm được hỏi.

“Nhị thiếu gia Hạ gia Hạ Thẩm Châu.” Người rót trà rót xong trà, nói: “Đây là nhị thiếu gia đặc biệt căn dặn, trà mới năm nay, mời hai vị từ từ thưởng thức.”

Nói xong, người rót trà rời khỏi.

Cha mẹ Ngu Vũ Mặc liền ngây ra tại chỗ.

Nhị thiếu gia tập đoàn tài chính Hạ thị?

Trời trời trời trời trời ơi!

Đây mới là nhân vật đẳng cấp đây mà!

Lão tổng của họ tính là gì chứ? Cho cậu ta làm đàn em còn không xứng nữa!

Chờ đã, nhị thiếu gia Hạ gia, tại sao lại muốn gặp họ chứ?

Chẳng lẽ nói...

Khi mà cha mẹ Ngu Vũ Mặc đủ kiểu thấp thỏm lo âu, ngoài kia vọng lại tiếng chào hỏi: “Nhị thiếu gia người đến rồi, khách của người đã ở bên trong chờ.”

Hạ Thẩm Châu khẽ mở miệng nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Hạ Thẩm Châu bước nhanh vào bên trong, vừa vào cửa liền thấy cha mẹ Ngu Vũ Mặc với vẻ thấp thỏm lo âu mà đứng ở mái đình hóng mát trong vườn.

Hạ Thẩm Châu đứng phía bên ngoài mái đình, mĩm cười chào hỏi: “Chào chú chào dì, lâu quá không gặp.”

Giây phút mà mẹ Ngu Vũ Mặc thấy Hạ Thẩm Châu, đôi mắt liền mở to: “Sao lại là cậu?”

“Xin cho phép con được lần nữa tự giới thiệu. Con tên Hạ Thẩm Châu, năm nay 16 tuổi, là con thứ hai của Hạ gia.” Hạ Thẩm Châu đơn giản mà giới thiệu lấy thân phận và tuổi tác của mình.

“Cậu...” cha mẹ của Ngu Vũ Mặc bị dọa đến một câu cũng không nói nên lời.

“Mời chú và dì ngồi.” Hạ Thẩm Châu mĩm cười, sau khi vào mái đình lần nữa mời họ ngồi xuống, nhìn cha mẹ Ngu Vũ Mặc nói: “Xin lỗi, không phải cố ý mà ẩn giấu thân phận của mình, mà là có nguyên do cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui