Hạ Thẩm Châu mỉm cười gật đầu: “Cháu sẽ chuyển lời lại cho cô ấy. Cháu dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa cho chú dì rồi mong hai người đừng từ chối. Cháu còn phải về trường để tham gia lễ hội, không thể ở đây ăn cơm cùng chú dì được! Mong chú dì thứ lỗi!”
Hạ Thẩm Châu đứng dậy, xoay người rời đi.
“Xin đợi một lát.” Mẹ Ngu Vũ Mặc bỗng nói: “Cậu Hạ, mấy hôm trước tôi có nghe em gái nói chuyện Trịnh Khắc Kỳ bị thương. Tôi muốn hỏi...”
“Người là do cháu và em cháu đánh.” Hạ Thẩm Châu bình tĩnh nhìn mẹ Ngu Vũ Mặc: “Lí do rất đơn giản. Cậu ta có thể cạnh tranh với cháu nhưng không thể ra tay với Vũ Mặc. Lần này cháu chỉ cho cậu ta một bài học thôi.”
“Cậu nói gì? Trịnh Khắc Kỳ ra tay với Vũ Mặc?” Mẹ Ngu Vũ Mặc trợn tròn mắt.
“Vâng.” Hạ Thẩm Châu gật đầu, nói: “Dù Vũ Mặc có ở bên cháu hay không thì cháu cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Nhà họ Hạ đã từ bỏ quyền quyết định rồi, còn đảm bảo với cháu nhất định không để lộ chuyện này. Vậy nên chú dì không cần lo lắng chuyện bị trả thù đâu. Người đánh cậu ta là cháu, có báo thù cũng phải tìm cháu mà báo.”
Nói dứt lời, Hạ Thẩm Châu nhìn đầu bếp đang đợi ở cửa, nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong. Hai bác đừng khách sáo. Tạm biệt.”
Nói xong, Hạ Thẩm Châu quay người rời đi.
Đầu bếp thấy Hạ Thẩm Châu ra ngoài, bắt đầu bê đồ ăn lên cho ba mẹ Ngu Vũ Mặc thưởng thức.
Ba mẹ Ngu Vũ Mặc nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hạ Thẩm Châu đi ra bên ngoài, nói nhỏ với Ngu Vũ Mặc đang đứng ở tường: “Cuộc trò chuyện vừa nãy em nghe được cả rồi chứ?”
Ngu Vũ Mặc liếc nhìn vào bên trong, mắt phiếm đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Lễ hội vẫn đang diễn ra, em là nhân vật quan trọng, ra ngoài lâu quá cũng không hay.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói: “Đêm nay em có thể về nhà rồi.”
“Cảm ơn anh!” Ngu Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn Hạ Thẩm Châu: “Cảm ơn anh giúp em xả giận.”
“Đồ ngốc.” Hạ Thẩm Châu cười yêu chiều, nắm tay Ngu Vũ Mặc một cách tự nhiên, cùng nhau rời khỏi biệt thự.
Trường học vẫn náo nhiệt như cũ!
Có lẽ sáng nay có quá nhiều nhà giàu quyền quý ra sân gây chấn động không nhỏ nên số người tới buổi trưa không những giảm mà còn tăng mạnh.
Sau khi đám học sinh lân cận nghe nói về chuyện này đều lũ lượt kéo nhau tới đây.
May mắn diện tích trường Hồng Nghệ không nhỏ, hơn nữa trước đó cũng đã chuẩn bị trước nên vẫn còn chỗ trống.
Cả sân trường toàn người với người, đông hơn cả họp chợ.
Mọi người đều đi đi lại lại trước các quầy hàng, rồi bỏ phiếu cho quầy hàng mình thích.
Lớp nào cũng cố gắng thể hiện tài năng của bản thân, dùng các loại tuyên truyền, quảng cáo, thu hút ánh mắt và bước chân của mọi người, kéo phiếu về cho quầy hàng lớp mình.
Lúc Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc trở lại, bốn người Văn Gian Thanh, Vy Vy, Thẩm Tùng Tý và Farina cũng vừa ăn cơm trưa xong.
Bốn người Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh, Thẩm Viễn, Thẩm Mạch không biết chạy đi đâu, chắc cũng ăn rồi.
Thấy Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc, Văn Gian Thanh vẫy tay với họ: “Ăn chưa?”
“Chưa, đang đói!” Hạ Thẩm Châu kéo Ngu Vũ Mặc ngồi xuống bên cạnh Văn Gian Thanh, cười nói: “Mấy cậu ăn nhanh nhỉ! Đúng rồi, anh chị tớ đâu?”
“Về rồi.” Văn Gian Thanh trả lời: “Bọn họ làm gì có thời gian để ở đây? Có mặt một lát và lúc sáng đã là nể mặt lắm rồi! Cậu không thấy đám phóng viên đều về hết rồi đấy à? Chị cả nói rồi, chuyện còn lại giao cho chúng ta! Ngày mai, sau khi lễ hội kết thúc, chúng ta phải lập một bản báo cáo nhận xét rồi nộp cho chị ấy!”
Hạ Thẩm Châu gào lên: “Tớ biết kiểu gì cũng thế này mà! Mấy chuyện tương tự như vậy kiểu gì cũng đến tay chúng ta cho xem!”
“Chịu thôi, chị cả đã nói vậy rồi, ai dám không nghe theo chứ!” Thẩm Tùng Tý bật cười ha hả: “Đúng rồi, anh có chuyện này muốn nói với mọi người.”
Mấy người cùng quay đầu nhìn Thẩm Tùng Tý.
Thẩm Tùng Tý ngượng ngùng nói: “Sau khi lễ hội kết thúc là anh phải về.”
Farina mở to mắt: “Hả?”
Thẩm Tùng Tý tiếp tục nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
Farina và Vy Vy không có ý kiến, Ngu Vũ Mặc không nói nửa lời, hai người Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu lập tức hiểu rõ vấn đề.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức nói: “Cũng được, anh xử lí mọi chuyện xong thì hãy trở lại.”
Thẩm Tùng Tý do dự, không hề đáp lại.
Farina nói: “Nghe nói vùng Đông Bắc là một điểm chơi lí tưởng. Mùa hè, chúng ta có thể tới đó tránh nóng...”
Văn Gian Thanh bèn nói: “Anh Tùng Tý về đợt này chắc chắn sẽ bị mợ cả bày việc cho mà làm. Thôi tha cho anh ấy! Đợi anh ấy hết bận, đi chơi cùng chúng ta sau! Nếu không, cậu cả mà thấy anh ấy không tập trung, chắc chắn sẽ tìm chúng ta tính sổ!”
Bọn họ không quên lí do vì sao Thẩm Tùng Tý lại chạy từ vùng Đông Bắc tới đây.
Em họ của Thẩm Tùng Tý bắt cóc một cô bé, Thẩm Tùng Tý đánh em họ của mình cứu được cô bé đó. Người nhà cô bé muốn khởi tố, Thẩm Tùng Tý bị cả nhà ép phải làm bằng chứng giả.
Mợ cả không chịu nổi việc suốt ngày bị làm phiền nên đành đưa Thẩm Tùng Tý đến chỗ Thẩm Hà tránh nạn.
Giờ xem ra chuyện bên đó đã xử lí xong nên mới gọi Thẩm Tùng Tý về.
Nhưng chuyện phiền phức ở khu vực Đông Bắc đâu phải chỉ có vậy.
Cô bé bị bắt cóc kia sống chết đòi bám lấy Thẩm Tùng Tý bằng được!
Chuyện này thật chẳng ra làm sao!
Cô bé đó trước đây đã yêu thầm anh rồi, lần này lại thêm chuyện anh hùng cứu mĩ nhân nữa, tâm hồn thiếu nữ của cô bé ấy đều dành cả cho Thẩm Tùng Tý.
Nếu là người bình thường, Thẩm Tùng Tý từ chối thẳng là xong.
Nhưng cô bé lại là con của cô giáo anh!
Thảo nào người nhà lại đưa anh ra nước ngoài, còn đưa tới hẳn chỗ Thẩm Hà để lánh nạn.
Một bên là nhà dì, một bên là nhà cô giáo.
Anh biết phải làm sao?
Nghe nói hai bên đã hòa giải rồi, còn hòa giải ra làm sao thì anh không hề hay biết.
Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi giải quyết xong vụ bắt cóc này, cô bé kia lại càng lúc càng thích Thẩm Tùng Tý.
Mấy ngày trước, cô bé nhìn thấy Thẩm Tùng Tý và Farina ở bên nhau đã suýt thì tự sát!
Chuyện này như hòn đá khuấy động mặt hồ tĩnh lặng!
Lần này trở về, Thẩm Tùng Tý e là không được sóng yên biển lặng.
Suy nghĩ của Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ mấu chốt vấn đề.
Xem ra, phải bàn riêng về cách giải quyết chuyện này rồi.
Tới tối, hai người kéo Thẩm Tùng Tý ra ngoài.