Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Văn Gian Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành: “Em cũng nghĩ chia nhau ra gặp khá là tốt. Anh Tùng Tý, chuyện này, hai người bọn em xử lý. Anh cứ chờ xem trước đã. Nếu hôm nay còn có người đến nhà làm ầm ĩ, anh đừng nể mặt nữa. Có một số người, đã giữ mặt mũi cho rồi còn không muốn. Nếu làm không chắc, bọn em về làm thay anh.”

“Yên tâm đi, chút chuyện này nếu còn làm không chắc chắn, anh còn là đàn ông sao? Trước kia sở dĩ trốn tránh bọn họ là vì mẹ anh luôn nói đều là người một nhà, đều là họ hàng, đừng làm ầm ĩ mà khó coi. Hiện tại nếu mẹ anh đã nói như thế, anh còn sợ gì chứ? Cái người gọi là gì của anh, anh sớm đã chịu đựng đủ rồi. Gì cái gì chứ. Bắn đại bác cũng chưa tới. Được rồi, các cậu đi làm việc của các cậu đi, anh ở nhà chờ. Phỏng chừng hôm nay còn qua làm ầm ĩ nữa.” Thẩm Tùng Tý trả lời: “Hai người các cậu cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, bọn em không có vấn đề gì đâu.” Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cười cười, cùng nhau rời đi.

Rời khỏi nhà Thẩm Nhất, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh trực tiếp liên hệ với cái người gọi là em họ của Thẩm Tùng Tý.

Cậu em họ này có biệt hiệu gọi là Bàng Đại Hải.

Người hắn tròn lẳn, kỳ thực vô cùng giống quả la hán.

Bởi vì hắn tên Đại Hải cho nên gọi là Bàng Đại Hải.

Hạ Thẩm Châu gọi người liên hệ với Bàng Đại Hải, Bàng Đại Hải không giám từ chối, liền ngoan ngoãn đến.

Tên Bàng Đại Hải này đừng xem là kẻ hung hăng, thực ra cũng là người biết thân biết phận

Trước mặt người khác, hắn rất hung hăng càn quấy, thấy nhà mình có tiền có người có địa vị nên cảm thấy rất phi thường, nhưng trước mặt Hạ Thẩm Châu, vẫn là ngoan ngoãn không dám hung hăng.

Vì Thế, Hạ Thẩm Châu cho người gọi, hắn liền nhanh chóng chạy ra.

Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đã đặt phòng khách sạn, ở đây chuẩn bị gặp mặt hai người đặc biệt.

Bàng Đại Hải rất nhanh đã đến.

Vừa bước vào cửa khách sạn liền bắt đầu nịnh nọt các kiểu: “Anh Hạ, anh Văn.”

Hạ Thẩm Châu và Văn Nhất Phi nhướn mắt lên, lạnh lùng trả lời: “Ai là anh của cậu?”

Bàng Đại Hải nuốt nước bọt, nói: “Đúng đúng đúng, là Hạ nhị thiếu gia, Văn đại thiếu gia. Hai vị tìm tôi có việc gì thế ạ?”

“Bàng Đại Hải, nghe nói, lúc trước gan cậu cũng to lắm, còn dám bắt cóc người khác?” Hạ Thẩm Châu nhẹ nhàng nói: “Sau đó việc không thành liền ép người khác thanh ngươi thanh toán.”

Bàng Đại Hải vừa nghe liền biết Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đến đây là để giúp Thẩm Tùng Tý. Bàng Đại Hải liền cười một tiếng rồi quỳ xuống: “Hạ nhị thiếu gia, Văn đại thiếu gia, chuyện này các vị nghe tôi nói. Không phải như các vị nghe thấy đâu. Tôi thật sự rất thích cô gái đó. Từ nhỏ đã thích rồi. Nhưng người cô gái đó thích là anh họ Thẩm Tùng Tý của tôi. Thực ra tôi bắt cóc cô gái đó cũng là vì anh họ tôi thôi, tôi là tác hợp cho bọn họ mà. Đâu biết rằng anh họ tôi nhìn thấy còn hiểu lầm tôi, không chỉ cứu cô gái kia mà còn đánh cho tôi một trận. Tôi bị oan mà.”

Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thời cười lên: “Quả nhiên là người giỏi về việc đổi trắng thay đen a. Được rồi, cậu cũng không cần ngụy biện, cậu vào bên trong trước đi. Lát nữa giằng co tiếp.”

Sau đó liền có người qua, trực tiếp xách Bàng Đại Hải vào phòng bên trong.

Một lúc sau, liền có người tiến vào báo cáo: “Sở Ca tới rồi.”

“Cho vào.” Văn Gian Thanh bình tĩnh nói: “Hôm nay xem ra sẽ có rất nhiều kịch hay đây.”

“Chúng ta cố gắng ngồi xem kịch hay đi.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói.

Lúc sau, cửa phòng mở ra. Một người con gái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ngoài cửa.

Cô gái vừa bước vào, ánh mắt liền dính lên người Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh, rất lâu sau mới nói: “Các người là ai thế? Tại sao lại bảo tôi qua đây?”

“Sở Ca?” Hạ Thẩm Châu giật giật khóe miệng, nói: “Cô thực sự không biết chúng tôi là ai? Nếu không biết, sao cô lại tới đây?” Cái cô gái tên Sở Ca này khóe miệng nhếch một cái, chủ động đi đến trước mặt hai người, ngồi xuống nói: “Tôi chỉ nghe nói Nhị thiếu gia của Hạ Gia và Đại thiếu gia của Văn Gia mời tôi qua nói chuyện, vì thế tôi liền tới đây. Hai người các anh, ai là Hạ nhị thiếu gia ai là Văn đại thiếu gia, làm sao tôi biết được?”

“Thật sao?” Văn Gian Thanh lắc đầu cạn lời, một người con gái thích tìm lý do giải vây cho mình như vậy, chả trách Thẩm Tùng Tý không thích.

Bọn họ cũng không thích đâu.

Cái tên Bàng Đại Hải và cô ta lại vô cùng phù hợp với nhau a.

Chả trách tính tình nóng nảy đến nỗi nhìn thấy Thẩm Tùng Tý và Farina ở cũng một chỗ với nhau liền về nhà cắt cổ tay tự sát. Cái tính khí này...

“Tôi là Hạ Thẩm Châu, cậu ấy là Văn Gian Thanh.” Hạ Thẩm Châu mở miệng nói: “Hôm nay mời cô tới đây, là muốn hỏi cô một chút, chuyện này cô định giải quyết như thế nào?”

“À, thì ra là vì Thẩm Tùng Tý mà tới đây. Rất đơn giản. Chỉ cần Thẩm Tùng Tý đồng ý qua lại với tôi, vậy thì chuyện trước kia sẽ không nhắc tới nữa.” Sở Ca mang vẻ mặt đương nhiên mà trả lời.

“Nhưng, tại sao cô không thể không muốn Thẩm Tùng Tý thế?” Văn Gian Thanh hỏi.

“Nếu không, cậu hẹn hò với tôi?” Sở Ca hỏi lại Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh lập tức không nói gì nữa.

“Có thế chứ. Nếu cậu đã không hẹn hò với tôi, cậu quan tâm việc tôi hẹn hò với ai làm gì? Dù sao tôi mặc kệ, việc này nhất định phải làm theo lời tôi. Nếu Thẩm Tùng Tý không đồng ý với tôi, vậy tôi liền khởi tố.” Sở Ca dùng giọng uy hiếp nói: “Tội bắt cóc, đây cũng không phải là tội nhỏ. Cho dù anh ta là vị thành niên, cũng phải bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.”

Hạ Thẩm Châu bình tĩnh cầm chén trà lên, chậm rãi nói: “Cô nghĩ sự uy hiếp này của cô nhất định có tác dụng?”

“Đương nhiên có tác dụng rồi. Bàng Đại Hải là em họ của Thẩm Tùng Tý. Bọn họ là người một nhà. Người nhà Thẩm Tùng Tý không phải đều cưng chiều Bàng Đại Hải sao? Tôi không tin, Thẩm Tùng Tý sẽ không quan tâm đến sống chết của Bàng Đại Hải.” Sở Ca tỏ vẻ đã tính trước mọi chuyện, nói: “Các người xuất hiện ở đây, là muốn ngăn cản chúng tôi đến với nhau sao? Thẩm Tùng Tý không đồng ý với tôi, là vì muốn cùng cô gái ngoại quốc kia ở cùng một chỗ, đúng không? Hừ, tôi không đồng ý. Nếu anh ta muốn ở cùng một chỗ với cô gái ngoại quốc kia, tôi sẽ chết cho anh ta xem.”

Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh kinh hãi nhìn đối phương một cái.

Cái logic này cũng có thể.

Chả trách Thẩm Tùng Tý đau đầu như vậy.

Hoàn toàn chính là không biết điều mà.

Nếu không phải nể tình cô ta là con gái của thầy giáo, có quỷ mới thèm quan tâm đến cô ta.

Cái sự tự tin kinh khủng này ở đâu ra chứ.

Quả nhiên, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.

Không hiểu sao lại cảm thấy Sở Ca và Bàng Đại Hải là một cặp.

“Ý cô là, chỉ cần cô và Thẩm Tùng Tý đến với nhau, cô sẽ có thể không tính toán đến những tổn hại mà Bàng Đại Hải gây ra cho cô.” Hạ Thẩm Châu khẳng định lại lần nữa.

“Không sai.” Sở Ca dương dương tự đắc mà trả lời.

“Vậy cô hãy cứ tính toán sự tổn thương đó đi.” Văn Gian Thanh không nhịn được nữa, trực tiếp nói ra lời nói trong lòng: “Cô mặc sức khởi tố, mặc sức chơi đùa. Chơi thế nào cũng không việc gì.” Lúc này, Bàng Đại Hải nghe thấy lời nói của Văn Gian Thanh, lập tức từ trong phòng lăn ra ngoài: “Văn thiếu gia, đừng a. Tôi thực sự biết sai rồi. Để cho Sở Ca và anh họ tôi ở bên nhau đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận