Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh suýt chút nữa đã cho Thẩm Tùng Tý một tràn pháo tay!
Nói rất hay!
Lúc nên từ chối thì nhất định phải từ chối!
Tuyệt đối không thể có chút dao động nào trên lập trường của mình!
Thích là thích, không thích là không thích!
Tuyệt đối không được mơ hồ lẫn lộn! “Tùng Tý, lời thì không thể nói như vậy được.” Thầy Sở ngớ người ra một hồi, ông không ngờ đến Thẩm Tùng Tý hôm nay lại cự tuyệt một cách rõ ràng như vậy, nên đã thăm dò nói: “Thầy nghe Sở Ca nói, con ở bên ngoài quen được một cô gái, có phải con vì cô gái đó, nên mới từ chối Sở Ca nhà thầy không? Cô gái bên ngoài đó sao có thể được? Làm sao mà tốt bằng Sở Ca nhà thầy được? Được, chúng ta khoan nói đến chuyện thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cũng không nói đến chuyện biết được tận gốc tận rễ đó. Mà thầy nói về, gia đình hai ta là môn đăng hộ đối, gia đình con chỉ có một mình con là con trai, gia đình thầy cũng chỉ có Sở Ca một đứa con gái.
Sau này tài sản hai nhà đều do hai con kế thừa, hoàn toàn không còn ai khác có thể tranh giành tài sản với hai con. Như vậy còn không tốt sao? Cô gái mà con thích đó, chắc gì không có tranh chấp về tranh giành tài sản? Cho dù cô gái ấy cũng là người giàu có, nhưng phiền phức cũng sẽ càng nhiều thêm cho mà xem?”
Cả 3 người Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh, Thẩm Tùng Tý cùng bật cười lên.
Luận điểm này thật là... thú vị đó! “Thầy Sở, con cảm thấy con nên nói rõ ràng với thầy chuyện này! Chuyện thứ nhất: con có thích cô gái nào bên ngoài hay không, cũng không có liên quan đến Sở Ca. Cho dù con chưa có người thích đi chăng nữa, con cũng sẽ không thích Sỡ Ca. Chuyện thứ hai: Con đối với chuyện tài sản, thì không có quan trọng lắm, sự nghiệp của Thẩm gia cũng không phải là nhỏ nữa, con có năng lực mở rộng lĩnh vực này hay không cũng là chuyện của con, không hề liên quan đến chuyện kế thừa bao nhiêu nào cả? Hơn nữa, thầy nghĩ con đang thiếu tiền xài sao? Con cần phải nhờ vào tài sản của vợ mình sao? Chuyện thứ ba: Người mà con thích, bất luận cô ta có phiền phức gì đi chăng nữa, con cũng có lòng tin và năng lực để xử lý tốt.
Con cũng tin rằng người phụ nữ của con, cũng sẽ có năng lực này, đến nỗi không cần dựa vào sự giúp đỡ của gia đình cũng có thể không cần lo đến chuyện cơm áo. Vì vậy, với tiền đề như vậy, con còn có gì để lo lắng nữa?” Thẩm Tùng Tý trả lời nói. Hạ Thẩm Châu chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi, xin cho chen vào nói vài câu. Tuy rằng anh Tùng Tý là con trưởng và là cháu đích tôn của Thẩm gia, nhưng mẹ con cũng là người Thẩm gia. Vì vậy, theo ý nghĩa chặt chẽ mà nói, chúng con là người một nhà. Thầy Sở, thầy cảm thấy khi việc kinh doanh của anh con xảy ra nguy cơ, thì đứa làm em trai này, sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Còn nữa, thầy Sở, thầy nghĩ trên đời này, có bao nhiêu doanh nghiệp có thể đối chọi với tập đoàn tài chính Hạ Thị?” Văn Gian Thanh cũng giơ tay lên nói: “Còn có con. Tuy rằng con chẳng có quan hệ huyết thống gì với anh Tùng Tý cả, nhưng bà ngoại con và Thẩm Tử Dao của nhà họ Thẩm là chị em kết nghĩa, còn mẹ con là mẹ nuôi của con cháu nhà họ Hạ, còn con, là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên với anh Tùng Tý. Anh em tốt cần tiền, con sẽ không quan tâm đến sao?
Ngoài ra, Văn gia chúng tôi vốn là một doanh nghiệp đầu tư, thích nhất là làm những việc này, chính là đầu tư toàn cầu. Thứ mà chúng tôi không hề thiếu, đó chính là tiền.”
Thế là, cả 3 người người này một lời người kia một câu, nói đến thầy Sở không thốt lên được lời nào cả.
Giờ đây thầy Sở cũng xem như đã hiểu rõ rồi.
Thẩm Tùng Tý đã hạ quyết tâm không muốn hẹn hò cùng với Sở Ca rồi!
“Vậy ngươi thật sự không để tâm đến việc chúng tôi khởi tố em họ của ngươi sao, ngươi phải biết rằng, tội mà em họ ngươi đã phạm phải chính là tội bắt cóc đấy?” Thầy Sở muốn xem nhẹ nhàng không được, thì làm dữ vậy.
“Thầy cứ tuỳ ý. Tội nó phạm phải, tại sao con phải thanh toán giúp nó chứ?” Thẩm Tùng Tý trả lời nói: “Nó cũng nên chịu một chút bài học rồi! Lúc nhỏ con có thể nhường nó, chiều nó, lớn lên rồi, ai mà nhường nó, chiều nó nữa chứ? Con không phải xã hội, con dạy nó không tốt, vậy thì tìm một nơi có thể dạy dỗ nó tốt hơn vậy!
Nếu như thầy muốn khởi tố nó, con tuyệt đối không nói nửa lời nào cả. Cũng xin thầy cứ đại nghĩa diệt thân, cứ hiên ngang mà làm, không cần phải nễ tình con, nên làm gì thì thầy cứ việc mà làm!”
“Ngươi...”Thầy Sở thật sự đã không còn lời nào để nói nữa: “Được được được, nếu như ngươi đã nói đến như vậy, ta còn có thể nói gì nữa? Cáo từ!”
Nói xong, thầy Sở đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi.
“Thầy Sở đi cẩn thận, tạm biệt!”Thẩm Tùng Tý lập tức nói: “Người đâu, hãy tiễn thầy Sở ra ngoài!”
Thầy Sở vừa lảo đảo một cái, suýt chút đã bị ngã xuống.
Ông ấy có lẽ đã biết mình, hôm nay, đã bị gãy cánh mà trở về.
Đợi sau khi thầy Sở này đi rồi, thì Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh liền nhìn sang Thẩm Tùng Tý khen ngợi nói: “Đúng rồi, phải như vậy chứ! Sớm nói như vậy, thì đã không có nhiều phiền phức như vậy rồi.”
Thẩm Tùng Tý thở một hơi dài, rồi nói: “Ta xem như đã hoàn toàn đắc tội với thầy rồi!”
“Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi mà! Chứ đâu thể nào mà cứ sợ đắc tội thầy, mà đem hạnh phúc của cả đời mình đi làm trò cười như vậy được!”Hạ Thẩm Châu hết lời lắc lắc đầu nói: “Anh đó, vì anh lúc trước đã quá xem trọng điều này, nên mới bị người ta nắm được điểm yếu của anh. Xem này, ngay cả mợ lớn cũng không dám ở nhà.
Đây đều là nhà của mình, mà cũng bị người ngoài ép phải đi ra khỏi nhà, thật là oan ức quá mà!”
Văn Gian Thanh nói: “Đúng vậy, oan ức lắm luôn. Em cảm thấy, họ sẽ còn quay trở lại đó! chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Thẩm Tùng Tý nói: “Ta cũng cảm thấy chuyện này không dễ dàng gì kết thúc như vậy.”
“Được rồi, đừng lo những chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài ăn chút đồ trước đi. Em sắp đói chết đây nè!” Hạ Thẩm Châu cười hi hi nói: “Khó khăn lắm mới đến được đây, anh Tùng Tý, mời tụi em ăn bữa cơm được chứ?”
“Được thôi, không thành vấn đề! Đi đi đi đi, đi ra ngoài ăn!”Thẩm Tùng Tý mạnh miệng nói: “Ba mẹ ta tối nay đều không có ở nhà, chỉ có 3 chúng ta ăn cơm thôi thì không có gì vui rồi. Dứt khoát ra ngoài ăn thôi, vừa ăn vừa nói, còn có thể tránh khỏi những chuyện phiền phức!”
Cả ba nhìn nhau, cười ha ha rồi cùng nhau rời khỏi nhà.
Thẩm Tùng Tý lái xe chở hai người ấy quẹo trái quẹo phải và ngừng ngay trước cửa một nhà hàng.
Vị trí đậu xe ở hai bên hông trước cửa đã được đậu đầy xe, xem ra việc buôn bán của nhà hàng này thật sự rất hot.
Đợi được một hồi lâu, mới kiếm được chỗ đậu xe, và cho xe ngừng lại đàng hoàng.
Ba người vừa mới bước xuống xe, thì đã có tiếp tân đến chào hỏi: “Xin hỏi các anh tổng cộng có mấy người?”
“3 người.” Thẩm Tùng Tý nói một cách quen thuộc: “Có vị trí nào yên tĩnh một chút không?”
“Dạ có, mời 3 anh đi theo tôi.” Tiếp tân mỉm cười thân thiện và dẫn 3 người ấy đi vào trong.
Vừa rẽ sang phía cầu thang, thì cửa của một căn phòng gần phía cầu thang đó đang được mở ra, và có âm thanh truyền ra ngoài: “Ơ kìa, Sở Ca, không lẽ như vậy cậu đã sợ rồi sao? Không lẽ cậu bỏ cuộc như vậy sao?”
“Nói cái gì vậy? Sao mà tớ có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ! Không tin, thì hãy đợi đấy!” Giọng của Sở Ca được truyền ra, và trong giọng nói đã mang theo một chút men say rồi.
Thẩm Tùng Tý liền chau mày lại, và muốn chạy vào kiếm Sở Ca.
Hạ Thẩm Châu liền kéo cậu ta lại: “Anh, anh muốn là gì vậy?”
“Một đứa con gái nhà lành, uống nhiều rượu như vậy, không sợ xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Tùng Tý đến cuối cùng vẫn là một người lương thiện. Hạ Thẩm Châu nói: “Anh có biết tại sao chị ấy cứ bám lấy anh không?”