Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Vy Vy chợt hiểu ra: “Hóa ra là con cháu quan chức à. Hơn nữa còn có bối cảnh lớn như vậy, thảo nào thảo nào.”

Ngu Vũ Mặc và Vy Vy đều không nói gì, Châu Chiêu tiếp tục phách lối nói: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng phải tham gia cuộc thi lần này! Nếu không, những người khác dám tới thi, tôi sẽ khiến kẻ đó không thể tiếp tục ở đây được nữa!”

Các bạn học xung quanh lập tức xì xào bàn tán.

Tất cả mọi người đang nhìn Vy Vy, không có người nào nhắc nhở Châu Chiêu không nên đắc tội Vy Vy.

Thật ra, đắc tội Vy Vy cũng chẳng khác nào đắc tội những gia tộc phía sau Vy Vy.

Nhưng mà, nhưng mà...

Châu Chiêu lại không được mọi người yêu thích.

Vào lúc Châu Chiêu đang vô cùng kiêu ngạo, giọng nói của Thẩm Mạch truyền tới từ phía sau đoàn người: “A? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở đây đông người thế?”

Đám người lại tự động tách ra, để cho Thẩm Mạch đi đến.

Thẩm Mạch liếc mắt liền nhìn thấy được Vy Vy và Ngu Vũ Mặc, cô cao hứng đi qua.

“Vy Vy, Vũ Mặc, các cậu ở đây à!”

Vy Vy và Ngu Vũ Mặc mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”

Hai người cùng kéo Thẩm Mạch cách xa Châu Chiêu.

Thẩm Mạch quá đơn thuần, còn ngây thờ hơn cả hai cô. Các cô không muốn để cho Thẩm Mạch bị tên Châu Chiêu trước mặt này hại được.

Châu Chiêu lại nhìn Thẩm Mạch từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Cho dù Châu Chiêu là kẻ kiêu ngạo và hống hách, nhưng mắt nhìn của cậu ta không tệ.

Cậu ta liếc mắt lại có thể đoán được, Thẩm Mạch đầy khí chất này tuyệt đối không phải là người lớn lên trong gia đình bình thường.

Muốn bồi dưỡng được một quý tộc, ít nhất phải trải qua cố gắng của ba đời.

Nhìn khí chất của Thẩm Mạch như vậy thì tuyệt đối không chỉ ba đời thôi đâu!

Thẩm Mạch không nhịn được hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều người như vậy?”

Vy Vy khẽ giải thích: “Người này yêu cầu tham gia cuộc thi tuyển chọn học của viện quý tộc Duệ Hà, nhưng cậu ta không có tư cách tham gia.”

Thẩm Mạch nhíu mày, nói: “Nếu không có tư cách thì không có khả năng tham gia tuyển chọn lần này đuợc! Chị đã nói rất rõ ràng, tuyển chọn lần này được đặc biệt lập ra vì lễ hội trường. Nếu như thật sự có bản lĩnh, thì vẫn có thể tham gia cuộc tuyển chọn chung của toàn tỉnh lần sau mà!”

Vy Vy mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Đã có người giải thích cho cậu ta nghe những lời này. Nhưng...”

Thẩm Mạch quay đầu lại nhìn một lượt, cuối cùng như dừng lại trên người Châu Chiêu, cô đặc biệt nghiêm túc nói: “Đây là quy định, không thể tùy tiện sửa đổi.”

“Cậu tên là gì?” Châu Chiêu hỏi.

“Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu!” Thẩm Mạch nhíu mày, mất hứng trả lời.

“Thật thú vị. Các người rốt cuộc học ở trường nào? Tại sao lại có mặt ở Nhị Trung?” Lúc này, Châu Chiêu đã phục hồi lại tinh thần.

Nói thật, con cháu nhà quan chức không có mấy người thật sự quá ngu.

“Muốn biết thì cậu đi mà hỏi hiệu trưởng ấy!” Thẩm Mạch mất hứng trả lời, sau đó cô quay người kéo Vy Vy và Ngu Vũ Mặc rồi nói: “Đi, chúng ta đi thôi! Một lát nữa anh và những người khác sẽ tới đấy.”

Vy Vy và Ngu Vũ Mặc vừa định xoay người rời đi theo Thẩm Mạch.

“Đợi đã!” Châu Chiêu đã chắn trước mặt các cô: “Đã đến đây rồi còn muốn đi sao?”

Thẩm Mạch đột nhiên nổi giận, thả tay Vy Vy và Ngu Vũ Mặc ra, cô giơ tay lên đẩy về phía người Châu Chiêu.

Cho dù Thẩm Mạch là một cô gái, nhưng con gái của Sùng Minh làm sao có thể không biết chút quyền cước được?

Chẳng qua kinh nghiệm giao đấu của cô ít tới mức đáng thương.

Nhưng trong lúc bất ngờ, Châu Chiêu không kịp đề phòng một Thẩm Mạch yểu điệu.

Thẩm Mạch vừa ra tay, Châu Chiêu đã bị cô đẩy ra, lảo đảo vài cái suýt nữa ngã!

Châu Chiêu lớn như vậy, nhưng chưa từng có ai dám ra tay với cậu ta.

Cho dù là Thẩm Mạch là một cô gái, cậu ta cũng không nhịn được cơn giận, giơ tay lên muốn chào hỏi với đỉnh đầu của Thẩm Mạch!

Khi bàn tay của Châu Chiêu sắp chạm tới Thẩm Mạch, chợt một bàn tay khác xuất hiện, nắm chặt lấy cổ tay của Châu Chiêu, vặn một cái rồi nhấn một cái!

Châu Chiêu lập tức kêu lên một tiếng, người quỳ trên mặt đất.

Thẩm Viễn rất khí phách mở miệng nói: “Cậu muốn ra tay với một cô gái sao? Đúng là có bản lĩnh nhỉ! Nếu muốn rèn luyện một chút, vậy tôi sẽ rèn luyện với cậu!”

Thẩm Viễn vừa nói dứt lời, lại nắm lấy cánh tay của Châu Chiêu, vặn ngược trở lại!

Răng rắc!

Cánh tay của Châu Chiêu đã bị trật khớp!

Châu Chiêu đau đớn kêu ầm lên, giọng điệu hung hăng hét lớn: “Cậu dám ra tay với tôi à? Cậu có biết tôi là ai không?”

“Tôi cần gì quan tâm cậu là ai! Ai dám động tới em gái tôi, tôi sẽ tháo tay kẻ đó!” Thẩm Viễn không thèm để ý cậu ta là ai. Cậu lại vặn tiếp, Châu Chiêu đau tới mức trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi!

Vy Vy sợ gây ra chuyện lớn nên nói: “Thẩm Viễn, đủ rồi! Cậu dạy cậu ta một bài học là được rồi!”

Lúc này Thẩm Viễn mới thả Châu Chiêu ra, cậu lùi lại một bước và giơ tay lên ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây, có bản lĩnh thì xông vào tôi đây này!”

Châu Chiêu bị những lời này của Thẩm Viễn kích thích, cậu ta lại đứng lên, lao về phía Thẩm Viễn: “Anh đây liều mạng với mày!”

“Anh đây? Cậu dám xưng anh với tôi à?” Ban đầu, Thẩm Viễn vốn đã có chút khuynh hướng bạo lực, bây giờ nghe Châu Chiêu nói vậy, cậu lập tức nổi giận, giơ chân đạp về phía mặt của Châu Chiêu.

Vút!

Châu Chiêu lại ngã dụi xuống!

Các học sinh đứng ngoài xem lập tức hoan hô!

Đơn giản là động tác đánh nhau của Thẩm Viễn quá ngầu!

Từng chiêu từng cước không có động tác nào lãng phí, chiêu nào cũng là đòn chí mạng cả!

Vừa nhìn thấy những tư thế này này, cũng biết cậu quanh năm đánh nhau mới luyện ra được!

Thẩm Viễn cảm thấy đạp một cái còn chưa đã. Cậu đi nhanh qua, giẫm một chân lên mặt của đối phương, khiến cho mặt của Châu Chiêu bị ép dính sát xuống mặt đất lạnh lẽo, không thể động đậy.

“Cho dù muốn chơi trò cậu chủ uy phong thì cũng nên biết rõ người đứng trước mặt cậu là ai đã chứ?” Chân Thẩm Viễn giẫm mạnh hơn, Châu Chiêu lập tức đau đến mức không thể nói được.

Lúc này, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cuối cùng cũng đến.

“Chậc chậc, lại đánh nhau rồi!” Phạm Đinh Đinh vỗ tay nói: “Thẩm Viễn, lần này cậu đánh đấm không dùng sức, cậu đoán xem ba cậu có trừng phạt cậu không?”

Phạm Đậu Đậu trừng mắt với Phạm Đinh Đinh, nói: “Đừng làm loạn nữa!”

Phạm Đậu Đậu lại nói với Thẩm Viễn: “Được rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng cần cậu phải tự mình ra tay sao?”

Phạm Đậu Đậu hất đầu, phía sau lập tức có mấy vệ sĩ đi tới, ấn Châu Chiêu xuống mặt đất.

Lúc này Thẩm Viễn mới bỏ qua cho Châu Chiêu, cậu quay đầu lại hỏi đám người Thẩm Mạch: “Ba người không sao chứ?”

Thẩm Mạch, Vy Vy và Ngu Vũ Mặc đều lắc đầu: “Không sao.”

Lúc này, Châu Chiêu bỗng nhiên hiểu ra.

Mấy học sinh ngoài trường này hình như không đơn giản.

Châu Chiêu nhịn đau hỏi: “Các người, các người rốt cuộc là ai?”

“Thú vị thật, ngay cả chúng tôi là ai cũng không biết, lại còn dám đến gây sự. Ai cho cậu can đảm lớn như vậy?” Phạm Đậu Đậu bất đắc dĩ nói: “Lẽ nào những người khác không nói cho cậu biết, chúng tôi là ai sao?”

Ánh mắt Châu Chiêu nhìn về phía những người khác như muốn ăn thịt người.

Những người khác đều lùi về phía sau một bước theo phản xạ, không ai nói gì.

Mấy người Thẩm Viễn thấy vậy cũng hiểu.

Những học sinh đứng ngoài xem kia muốn mượn tay mấy người bọn họ để dằn mặt Châu Chiêu này!

Chậc chậc chậc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận