Ngay khi cả hai vừa định ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên kế bên vang lên tiếng cãi nhau dữ dội hơn.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển nhìn nhau, vẻ mặt tò mò nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy nhân viên khu dân cư vội vàng chạy qua nhà kế bên, tiếng ồn càng lớn hơn nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Tiểu Uyển nhíu mày nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài xả hơi, không ngờ lại bị quấy rối như thế!”
Thẩm Duệ cười ha ha, nói: “Cũng may người quấy rối là người khác, không phải chúng ta. Đi, mình cùng qua xem thử nào! Tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của chúng ta.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu, cùng Thẩm Duệ đi ra cửa, nhìn qua nhà bên cạnh.
Bên đó đã tụ tập không ít người, một số người còn to tiếng la mắng cái gì đó.
Tại vì cũng cách khá xa, nên không nghe rõ bọn họ nói gì.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển cùng nhau đi qua đó, nhìn thấy hàng xóm xung quanh ai cũng ló đầu ra xem thử chuyện gì, sau đó càng ngày càng nhiều ngày xúm lại.
Đi đến cửa nhà bên cạnh, Thẩm Duệ vì có chiều cao tốt, nên vừa nhìn vào đã thấy Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc vừa cãi nhau lúc nãy đã bị một số người đè xuống dưới dất, một người phụ nữ trung niên có gương mặt từng trải và đã có nhiều vết chân chim trên mắt, đang lau nước mắt của mình và chửi vào mặt Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc: “Khó trách anh muốn ly hôn với em! Thì ra anh đang vụng trộm với con hồ ly tinh này! Trịnh Quốc Hào, anh thật vô lương tâm! Anh đúng là tệ bạc! Em đã làm gì có lỗi với anh hả? Lúc nào em cũng vì gia đình này, hi sinh biết bao nhiêu tâm huyết! Không ngờ anh lại đưa con hồ ly tinh này đến đây ở căn nhà đẹp như thế! Anh có biết, số tiền anh ở đây một đêm, là số tiền tôi bán được ba con vịt đó! Anh đúng là kẻ vô lương tâm! Sao anh có thể làm vậy được chứ! Anh có biết, tiền tiêu xài một ngày của anh, bằng với số tiền chi tiêu cho cuộc sống của con gái em trong một tháng không! Tạo nghiệp quá đi!”
Người đàn ông đang áp giữ Trịnh Quốc Hào, nhìn khá giống người phụ nữ này, rõ ràng là hai chị em.
Em vợ của Trịnh Quốc Hào đã mạnh tay tát ông ta một bạt tay, giọng hung dữ: “Có phải anh nghĩ gia đình mẹ đẻ của chị tôi không còn ai không? Mà anh dám làm ra chuyện tày trời như thế!”
Trịnh Quốc Hào bị vợ và em vợ bắt gian tại trận, quỳ dưới đất không dám lên tiếng, không nói gì cả.
Và Tôn Ngọc bị tát một bạt tay xong giờ đã tỉnh táo rồi, kêu lên thảm thiết: “Không phải tôi không phải tôi! Tôi bị ép đó! Tôi không cố ý! Mấy người tha cho tôi đi!”
Chỗ này là ở trên thị trấn.
Mọi người đều sống ở trên thị thấn, một khi chuyện xấu được đồn ra, thì cả cái trấn đều sẽ nhanh chóng biết được hết, sau này sẽ không còn cơ hội ăn vụng ở đây nữa.
Tôn Ngọc giận dữ liếc Trịnh Quốc Hào.
Bây giờ cô hận Trịnh Quốc Hào đến chết đi được.
Bây giờ cô không còn chỗ ở mà còn bị phá hoại danh tiếng.
Sau này cô muốn tìm đối tượng ở thị trấn này cũng khó, chỉ có thể lên thành phố thì may ra!
Bởi mới nói, lời hứa của đàn ông không đáng tin cậy, nghe cho vui là được rồi.
Ông Trịnh Quốc Kỳ này còn đòi ly hôn với vợ của mình, để kết hôn với Tôn Ngọc cơ đấy!
Kết quả thì sao?
Trịnh Quốc Hào chỉ định dụ dỗ Tôn Ngọc sinh con cho ông ấy thôi!
Sự tranh cãi của mấy người này, đã làm cho những người xem xung quanh, hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Không ít người còn hào hứng đến nổi lấy điện thoại ra quay lại, rồi truyền tải lên mạng.
Thẩm Duệ không còn gì để nói, chỉ lắc đầu, rồi quay qua Vu Tiểu Uyển: “Chúng ta quay về đi, đúng là mất hứng thật.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu, cùng Thẩm Duệ quay về nhà.
Xung quanh vẫn còn không ít khách trọ nghe thấy tiếng ồn chạy qua xem tình hình.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đã về đến phòng chuẩn bị ăn tiếp bữa cơm.
Vu Tiểu Uyển chống cằm nói: “Hình như tinh thần càng yếu thì sẽ càng dễ gặp chuyện. Không biết người vợ hợp pháp đó cuối cùng sẽ ra sao.”
Thẩm Duệ gắp rau cho Vu Tiểu Uyển rồi nói: “Chắc cũng chỉ cãi nhau một trận, rồi bắt Trịnh Quốc Hào viết giấy cam kết, thề sẽ cắt đứt mối quan hệ với người thứ ba, rồi sau đó sẽ tiếp tục cuốc sống thôi.”
Vu Tiểu uyển trợn tròn mắt: “Sao lại thế chứ? Không lẽ không ly hôn với ông ta? Người đàn ông đó đã phạm lỗi lầm mà!”
Thẩm Duệ mỉm cười trả lời: “Cô ta đã dành cả tuổi thanh xuân trên người đàn ông đó, vả lại cô ta còn có một đứa con gái đang học cấp ba, sẽ có cơ hội thi vào trường đại học danh tiếng. Cô ấy muốn ly hôn thật đấy, nhưng sau khi ly hôn thì sao? Cô ấy và Trịnh Quốc Hào ly hôn rồi, căn nhà trong thôn sẽ không được tính làm tài sản phân chia, và mấy con gà vịt ngỗng heo dê mà có phân chia thì cũng rất phiền phức. Rất có thể sẽ bị làm thịt hết. Xã hội này đối xử với phụ nữ nông thôn tệ như thế đó. Với tuổi tác của cô ta, sau này ly hôn rồi, cô ta có thể làm gì chứ? Không có đủ tiền vốn, cô ta cũng không đủ khả năng để làm lại nghề chăn nuôi. Nếu ra ngoài tìm việc làm, cũng không còn ai tuyển người lớn tuổi như cô ta. Cho nên, ngoại trừ việc cô ta nuốt cơn giận đi thì có thể làm gì chứ? Chỉ có thể hi vọng chồng cô ta thay lòng đổi dạ, quay đầu trở về sống hạnh phúc với cô ta thôi. Không có tiền, làm sao cô ta chu cấp tiền học cho con gái chứ?”
Vu Tiểu Uyển kinh ngạc đến nổi không nói nên lời.
Thân phận công chúa như cô, thật sự rất ít khi được tiếp xúc những chuyện này.
Cô không ngờ, ở Việt Nam, cuộc sống của phụ nữ nông thôn, lại bị xã hội khinh thường đến thế.
Quả thật là chuyện ly kỳ.
Nhưng Thẩm Duệ nói cũng rất có lý.
Người phụ nữ này không phải không muốn ly hôn, mà là không thể ly hôn, hoặc tạm thời không thể ly hôn
Thật là tội nghiệp!
Thẩm Duệ rót ly nước trái cây cho Vu Tiểu Uyển, cười rồi nói: “Cho dù em sinh con trai hay con gái, cũng là con của chúng ta, cũng là người kế thừa của anh, anh đều thích hết!”
Vu Tiểu Uyển đột nhiên đỏ hết cả mặt, nhìn anh ta vẻ mặt xấu hổ: “Lại bắt đầu nói lung tung rồi!”
Thẩm Duệ đột nhiên cười haha thật to.
Không khí dần trở nên tốt hơn.
Tiếng ồn bên ngoài dần dần yên tĩnh hơn, rõ ràng đúng như lời Thẩm Duệ nói, đã hòa giải thành công rồi.
Trịnh Quốc Hào rốt cuộc có thể về với gia đình không, thế thì phải xem thái độ ông ta thế nào rồi.
Ít ra thì trước mắt đã tạm yên ắng rồi.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển không quan tâm đến chuyện của họ nữa, tiếp tục ăn bữa cơm của mình, làm việc mà mình thích.
Khi đến tối, hai người cùng ngồi dưới gốc cây nhìn lên ngôi sao trên trời, nói chuyện tình tứ với nhau, và nói về những kế hoạch trong tương lai.
Cuộc sống đúng là ngọt ngào thật.
Vu Tiểu Uyển ôm lấy eo của Thẩm Duệ, nói nhỏ nhẹ: “Thẩm Duệ, anh nói, sau này khi chúng ta già rồi, sẽ hạnh phúc giống ba mẹ chứ.”
“Đương nhiên rồi!” Thẩm Duệ trả lời một cách kiên định: “Chỉ có người ông không chịu trách nhiêm như Trịnh Quốc Hào mới gây ra nhiều chuyện thế. Đàn ông họ Hạ của nhà anh, đều là đàn ông có đạo nghĩa và trách nhiệm với gia đình, những chuyện dó, chắc chắn sẽ không làm đâu.”
“Em biết.” Vu Tiểu Uyển hạnh phúc áp mặt mình vào ngực Thẩm Duệ: “Em cũng biết, Thẩm Duệ của em là người tốt chỉ có một không hai.”
Thẩm Duệ bật cười: “Trong lòng anh, em là người độc nhất vô nhị!”
Gió rất nhẹ, đêm rất đẹp.
Tất cả mọi thứ, đều đẹp như thế.
Như thế này, làm người ta thật khó quên.