Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Sắc mặt Sùng Minh tối sầm từ đầu đến cuối, rồi hậm hực các kiểu.

Khiến những người khác trong nhà hàng sợ qua, lần lượt thanh toán tiền rời đi.

Cho dù họ không biết Sùng Minh là ai, không hiểu rõ con người của Sùng Minh.

Nhưng chỉ với khí thế và vẻ mặt tối sầm của Sùng Minh, đã đủ khiến mọi người muốn chuồn luôn rồi.

Còn chủ nhà hàng, ồ, giờ ông ta đang nấp ở sau cánh cửa run bần bật, hoàn toàn không dám có ý kiến Sùng Minh đại nhân đã đuổi hết khách của ông.

Đừng nói là chủ nhà hàng, cho dù là những người luôn đi theo Sùng Minh, cũng tránh thật xa như kẻ địch sắp đến, không dám lại gần.

Đã rất nhiều năm Sùng Minh tiên sinh không bộc lộ cảm xúc ra ngoài rồi.

Lần trước ông bộc lộ cảm xúc là chuyện của mười mấy năm trước.

Nhưng lần này, bởi vì có một cậu thanh niên không sợ chết dám theo đuổi đại tiểu thư, vì vậy sát khí của Sùng Minh tiên sinh lại một lần nữa bộc lộ ra ngoài.

Tại hiện trường có lẽ chỉ có ba người là không hề có cảm xúc gì với sát khí của Sùng Minh tiên sinh.

Một người là Thẩm Lục tiên sinh, đó là người yêu của Sùng Minh tiên sinh, tất nhiên là ông không sợ rồi.

Một người là Thẩm Mạch, đó là con gái của Sùng Minh tiên sinh, tất nhiên là cô không sợ rồi.

Người cuối cùng chính là người với vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác, ngây ngô hồn nhiên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài việc làm thí nghiệm ra phản ứng siêu chậm với bất cứ mọi việc, đó chính là Hoàng tử Byron.

Ừ, đúng vậy.

Dây thần kinh phản xạ của Hoàng tử Byron thật sự là siêu dài.

Người ta kể chuyện cười, đa số người sẽ cười chảy nước mắt ngay lập tức, nhưng anh thì ngay hôm sau mới phản ứng lại, một mình cười hà hà đau cả bụng.

Tình hình trước mặt đây, có lẽ cũng là như vậy.

“Cậu chính là Byron?” Sùng Minh không thể kìm nén nổi sát khí trong người nữa.

Byron chỉ cảm thấy sao nhiệt độ không khí lại đột nhiên giảm xuống mấy độ, a a a, lạnh quá, sau đó cậu trả lời mơ hồ: “vâng ạ.”

“Nghe nói cậu rất thích Thẩm Mạch nhà tôi?” Thẩm Lục đỡ lời, ông lo lắng Sùng Minh chỉ nói mấy câu thôi là không kím nén được tính khí đó.

Byron nhìn Thẩm Lục với ánh mắt ngơ ngác, trong đầu cậu đang nghĩ, chuyện thích Thẩm Mạch, sao họ lại biết được nhỉ? Chẳng lẽ hai vị tiên sinh này cũng thích làm thí nghiệm, cũng thích trao đổi thảo luận việc thí nghiệm với Thẩm Mạch? Ừ, nếu là như vậy, thế thì thật là tốt quá! Bốn người có thể làm thí nghiệm cùng nhau!

Sau đó trong đầu Byron, xuất hiện hình ảnh bốn người đứng với nhau, mặc áo blu trắng cùng làm thí nghiệm.

Tưởng tượng xong hình ảnh này, Byron nở một nụ cười tươi gật đầu, rồi trả lời: “vâng ạ!”

Byron cảm thấy câu trả lời này không có vấn đề gì!

Cậu thật sự rất thích làm thí nghiệm cùng Thẩm Mạch mà!

Đầu óc hai người này đều xoay rất nhanh, với lại chân tay cũng rất nhanh nhẹn.

Bất luận nghĩ như thế nào, nghĩ được là sẽ làm được!

Là những đối tác rất tốt đấy!

Vì vậy, Byron gật đầu không chút do dự nào.

Thẩm Lục quay sang hỏi Thẩm Mạch: “Con thích cậu ta không?”

Thẩm Mạch cũng không hiểu được

Ý của bố là như thế nào?

Mình chơi với cậu ta thật sự rất vui mà!

Hiếm lắm mới gặp được người bạn cùng chí hướng, cùng làm thí nghiệm, thật sự là vui muốn chết đi được!

Vì vậy, Thẩm Mạch không chút do dự gật đầu: “vâng ạ!”

Sau đó nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của hai đứa, trong lòng của Thẩm Lục và Sùng Minh thật sự cảm thấy day dứt.

Cô con gái cưng nuôi bao nhiêu năm, bị một con lợn này nó cướp mất, chắc tất cả các ông bố trên thế giới này đều có tâm trạng như vậy!

Nếu hai đứa đều thích nhau, bậc phụ huynh... cũng không nỡ chịa rẽ đôi uyên ương.

Tuy đứa con rể này trông hơi ngây ngô, nhưng con gái thích rồi thì còn cách nào nữa chứ?

Vậy đành chấp nhận thôi!

Nhưng mà, tuy là đứa con rể này hơi ngây ngô, nhưng gia cảnh lại không tồi, tuy có lẽ cuộc đời này không có cơ hội kế thừa ngai vị, nhưng là Hoàng tử, điều kiện cũng không kém lắm.

Quan trọng là, hiếm khi con gái chủ động nói lời thích!

Chẳng lẽ bá chủ của Thế giới hắc ám, ngay cả việc con gái thích một người cũng không làm hài lòng con được hay sao?

Vì vậy, tuy vẻ mặt của Thẩm Lục và Sùng Minh rất đau lòng, nhưng sau khi bàn bạc với nhau, vẫn quyết định thỏa mãn điều ước của con gái!

Nếu tên tiểu tử này dám đối xử không tốt với con gái, vậy thì chém luôn đi!

Không, băm ra từng mảnh rồi vứt luôn cho chó ăn!

Không, ném luôn cho chó ăn vậy!

Vậy là, trong khi Thẩm Mạch và Byron vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Lục và Sùng Minh đã nghĩ ra, nếu Byron phụ lòng Thẩm Mạch, sẽ xử trí Hoàng tử Byron đáng thương này như thế nào.

Nếu đã đồng ý cho hai đứa đi lại với nhau, vậy thì nhanh chóng xác định quan hệ thông gia đi.

Thẩm Lục lập tức nói với Hoàng tử Byron: “Bây giờ lệnh tôn đại nhân còn ở trong nước không?”

Hoàng tử Byron vẫn vẻ mặt ngây ngô: “Có ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Lục hài lòng gật đầu. Xem ra lát nữa phải sắp xếp thời gian đi gặp nhà thông gia một chút thôi.

Thẩm Lục nói với Sùng Minh: “Được rồi được rồi, nếu các con đều đồng ý, vậy chúng ta cũng không nên nói gì nữa.”

Nếu Thẩm Lục cũng đã nói như vậy rồi, lúc này Sùng Minh mới thu lại sát khí của mình, hự nhẹ một tiếng, không nói một lời nào.

Cả thế giới chỉ có Thẩm Lục mới trấn áp được tính khí nóng nảy của Sùng Minh trong tức khắc thôi.

Thẩm Lục sau khi hỏi rõ tâm sự của bọn trẻ, cuối cùng cũng cảm thấy chút được một gánh nặng trong lòng, ông cười híp mắt gắp rau cho Thẩm Mạch: “Dạo này con có mệt không?”

Thẩm Mạch đang mải ăn, cô trả lời rất hời hợt: “vẫn tốt ạ, con với Byron luôn bận làm thí nghiệm! Giả thuyết kia, con cảm thấy vẫn có hy vọng đấy.”

Byron nghe Thẩm Mạch nói như vậy, cậu lập tức tiếp lời: “Tớ cũng cảm thấy có hy vọng đấy! Đúng rồi, Mạch, cậu có nghĩ qua, nếu đảo lộn lại thứ tự, có phải cũng được không?”

Sau đó hai người mặc kệ Thẩm Lục và Sùng Minh vẫn đang ở hiện trường, bắt đầu bàn luận rất nhiệt tình về vấn đề này.

Sau khi ăn cơm xong, hai đứa vừa thảo luận vừa đi về phòng thí nghiệm, Thẩm Lục và Sùng Minh quay đầu đi tìm bố đẻ của Byron.

Bố đẻ của Byron sau khi nghe Thẩm Lục và Sùng Minh nói ý định của mình, ông lập tức xúc động đến nỗi toàn thân run lên!

Trời ơi trời ơi!

Đứa con trai ngây ngô như khúc gỗ không biết cái gì ngoài làm thí nghiệm của ông, cuối cùng cũng khai hóa đầu óc rồi!

Lại còn tìm được một người vợ tốt như vậy!

Thiên thần đại nhân tại thượng! Nhất định tôi sẽ tụng kinh thần nhiều lần cho ngài!

Cảm ơn Thiên thần đại nhân!

Cảm ơn cha sứ!

Con trai của tôi cuối cùng cũng khai hóa rồi.

Sau đó bố của Byron vui mừng khôn xiết nhận người thông gia Thẩm Lục và Sùng Minh.

Sau đó, Thẩm Mạch và Byron cứ thế ngơ ngác trở thành người yêu của nhau.

Đúng, tức là cả thế giới này đều biết họ yêu nhau, chỉ có người đương sự họ là không biết gì cả.

Rồi sau đó thời gian lại trôi qua thêm hai năm, cuối cùng Byron cũng thật sự khai hóa, sau đó cậu phản ứng lại, tại sao cả thế giới đều nói họ yêu nhau, vì vậy Byron đã nghĩ đi nghĩ lại rất kỹ, ngoài Thẩm Mạch ra, những người con gái khác cậu đều cảm thấy rất phiền.

Sau đó Byron tát nước theo mưa cầu hôn Thẩm Mạch.

Nghe nói, lúc Thẩm Mạch được Byron cầu hôn, cô đờ người rất lâu rất lâu.

Sau đó Thẩm Mạch trở về ký túc xá nghĩ gần ba ngày, mới chính thức nhận lời của Byron. Vậy là, đôi tình nhân nhầm lẫn này, thôi đã sai thì cho sai luôn, lại một lần nữa tạo nên kỳ tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui