Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Nhưng mà, cô với Đế Quân mới gặp nhau có mỗi một lần, đâu có tư cách đến trước nhà ngài xin giúp đỡ chứ?

Nhưng nếu chị cả không lấy được hạt giống, vậy buổi triển lãm hoa của Viêm Đế tổ chức sao được?

Tiểu Thất không kìm nổi liền hỏi: “Chị cả, những người khác không ai có hạt giống sao?”

Chị cả buồn bã trả lời: “Những hạt giống này đều do chị bảo quản, người khác làm sao có được chứ? Bây giờ phải làm sao đây?”

Tiểu Thất thấy mặt chị cả đang rất sầu não, cô nghĩ một lúc, dạo này mình cũng không có việc gì, thôi thì lén lút đi một chuyến vậy?

Cho dù không xin được hạt giống ở chỗ Đế Quân, hái một ít hoa dại trên đường cũng được mà! Xác định rõ ý tưởng, Tiểu Thất lập tức nói với chị cả: “Chị cả, vừa may mấy hôm nay em không có việc gì. Hay để em lén lút đi một chuyến, nếu xin được hạt giống là tốt nhất, nếu không xin được em lấy một ít hạt giống hoa dại ở ngoài cũng được, biết đâu lại gom đủ số lượng, còn hơn là trống trơn, không có thứ gì? Bây giờ mở lời xin hạt giống của những tiên tử khác, có lẽ cũng không còn nhiều nữa.

Chị cả vừa nghe, cảm thấy rất có lý!

Nhưng mà, chị cả nhìn đi nhìn lại Tiểu Thất, cô do dự nói: “Em chưa ra khỏi nhà bao giờ, em có làm được không?”

Tiểu Thất cười híp mắt trả lời: “Dù sao thì Thiên giới bây giờ rất an toàn, cũng không có chịến tranh gì, có gì là được hay không được chứ? Chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi mà! Rất đơn giản!”

Chị cả sau khi nghĩ một lúc, xoay người lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, đưa cho Tiểu Thất, rồi nói: “Nếu đi ra ngoài, vậy thì không cần mặc quần áo trong phủ nữa. Đây là bộ quần áo các tiên tử hay mặc, tuy chất lượng có hơi kém, nhưng không ai đoán được em là tiểu tiên trong phủ Viêm Đế đâu.”

Tiểu Thất lập tức cầm lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào.

Mặc bộ quần áo này lên, thật sự không ai nhận ra thân phận của cô nữa.

Tiểu Thất nói nhỏ: “vậy em đi ra ngoài đây, em đi nhanh về nhanh, việc ở đây, nhờ chị cả và các chị làm giúp em nhé.”

“Em yên tâm đi, việc ở đây, các chị làm là được rồi!” Chị cả liền gật đầu: “Em ở ngoài chú ý an toàn, đừng gây chuyện nhé.”

“Em biết rồi ạ.” Tiểu Thất cười hây hây một tiếng, quay người rời khỏi phủ Viêm Đế.

Tiểu Thất đến Thiên giới đã được hơn một ngàn năm rồi, đây là lần đầu tiên cô đi xa.

Cô chỉ nhớ đại khái phương hướng, nhưng vị trí cụ thể hòn đảo của Đế Quân ở đâu, cô thật sự không biết rõ.

Nhưng mà, trên Thiên giới đâu đâu cũng rất hài hòa, không có chịến tranh, cũng không có tranh chấp, Tiểu Thất hỏi thăm mấy người, đúng là đã hỏi được nơi ở của Đế Quân.

Lần đầu tiên Tiểu Thất bay lượn trong thế giới rộng lớn, những cảnh vật lướt qua dưới chân xoẹt xoẹt xoẹt, khiến cô cảm thấy rất mới mẻ.

Cứ thế bay mãi, cô vui quá quên mất, không hề cảm nhận thấy mình sắp kiệt sức.

Đến khi cô không thể bay được nữa, đành hạ cánh xuống một khu rừng tối tăm

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn trời, hình như không còn sớm nữa rồi.

Rừng cây tối tăm này, biết đâu lại có mối nguy hiểm, vì vậy tốt nhất là nhanh chóng rời đi.

Tiểu Thất không dừng lại bao lâu, cô nhấc chân và chạy ngay lên phía trước.

Nếu không bay được nữa, vậy thì chạy thôi.

Mặt trời dần dần lặn xuống dưới chấn trời, bầu trời cuối cùng tối sầm lại.

Nhưng khi Tiểu Thất chạy đến bên cạnh một cái hồ, cô thật sự không thể chạy được nữa, đành ngồi thiền bên hồ nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, mặt hồ vốn đang yên tĩnh đột nhiên lặng lẽ dấy lên những cơn sóng tròn.

Tiểu Thất đang trong tư thế ngồi thiền không hề phát hiện ra.

Một cái xúc tu rất lớn, từ từ ngoi lên mặt nước, lặng lẽ di chuyển về hướng đỉnh đầu của Tiểu Thất, từ từ từ từ lại gần hơn.

Khi xúc tu này gần chạm vào cổ của Tiểu Thất, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.

Lúc này chủ nhận của xúc tu đã xác định, bữa ăn trước mặt này, chắc chắn không thể thoát khỏi sự săn bắt của mình rồi!

Vì vậy xúc tu này không một chút trần trừ nào lao nhanh về phía người Tiểu Thất!

Khạc!

Pạc!

Những tiếng động bên ngoài, lập tức kinh động đến Tiểu Thất đang ngồi thiền nghỉ ngơi.

Cô mở mắt ra, liền thấy có một đoạn xúc tu to như thùng phi, rơi ngay xuống trước mặt mình.

Trên không trung, những mùi tanh hôi thối, ập vào mũi cô!

Tiểu Thất bị cảnh tượng trước mặt dọa cho một trận, cô kêu òa lên, cả người cô lùi lại mấy bước về sau.

“Ài.” Trên không trung có tiếng thở dài.

Một giây sau, mấy xúc tu khác vốn đã ngoi lên khỏi mặt nước, như gặp việc gì đó rất đáng sợ, nhanh chóng thu lại xúc giác của mình, rồi ngụp luôn xuống đáy hồ, sống chết không chịu ra.

Tiểu Thất lập tức ngơ ngác nhìn trước nhìn sau, nhưng không hề phát hiện có gì.

“Đúng là ngốc đến cực độ.” Một giọng nói rất có sức hút, vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

Tiểu Thất đột nhiên quay người lại, nhưng do không để ý, không may lao ngay vào lòng một người.

“A... Xin lỗi!” Tiểu Thất nhanh chóng đi lùi lại hai bước, lúc này mới giữ khoảng cách với đối phương.

Tiểu Thất ngẩng đầu lên, liền thấy một trong bá chủ của Lục hải Đế Quân đại nhân, đang cúi đầu nhìn mình.

A a a, sao ngài lại ở đây chứ?

Còn nữa, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đôi mắt đỏ au của Đế Quân thoáng qua sự vui mừng, ngài mở lời nói: “Là cô?”

Tiểu Thất cũng biết đối phương đã nhận ra mình, vì vậy cô đành cúi nhẹ người, hành lễ rồi nói: “Chào Đế Quân.”

“Hô, cô là tiểu tiên nhỏ trong phủ Viêm Đế, tại sao lại chạy đến đây?” Hai tay Đế Quân để ra sau lứng, ngài quay sang nhìn mặt hồ yên tĩnh.

Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài bạch kim của Đế Quân, vẻ đẹp thấp thoáng giữa màn đêm tối tăm, vẫn rực rỡ hút hồn đến thế.

Bảo sao nhiều tiên tử si mê ngài đến thế.

“Tiểu tiên... tiểu tiên đến tìm ngài đấy ạ. Kết quả là ban ngày khi bay, đã bay quá đà...” Tiểu Thất không dám nói tiếp nữa, cô cảm thấy rất mất mặt!

Cảm giác xấu hổ giống hệt một người chưa bao giờ lái xe, đột nhiên có cơ hội lái một chịếc xe, rồi sau đó lái một mạch, hoàn toàn không biết trong xe có xăng hay không.

Bác tài có kinh nghiệm không bao giờ phạm phải sai lầm này, chỉ có những người mới lái mới bị như vậy thôi.

Hình như Đế Quân đã đoán được điều này, ngài lập tức nheo mày nhìn Tiểu Thất: “Cô tìm ta? Nhưng lại bay đến đây?”

Mặt Tiểu Thất đỏ ửng lên, cô không biết phải nói gì bây giờ.

“Vậy cô tìm ta có việc gì?” Khóe miệng Đế Quân hơi nhếch lên hỏi cô.

“Tiểu tiên muốn tìm ngài mượn giống ạ.” Sau khi nói xong, đột nhiên Tiểu Thất cảm thấy câu nói này không ổn, lại bổ sung thêm một câu: “Là mượn hạt giống hoa ạ! Thời gian tới, Viêm Đế đại nhân tổ chức lễ hội ngắm hoa, nhưng chị cả không cẩn thận làm mất hạt giống hoa rồi... Tiểu tiên nghe nói ngoài Lưu Hải, có rất nhiều hòn đảo, hoa tươi nở rộ, vì vậy tiểu tiên nghĩ là...”

“Muốn tìm ta mượn giống?” Đế Quân nói xong câu này, bản thân cũng không kìm nổi, liền cười nhẹ, rồi đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu Tiểu Thất: “Cái đầu nhỏ này đã nghĩ gì đấy.” Nói xong câu này, Đế Quân quay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận