Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thái Đức Phát không hề chú ý tới việc đi học của Dương Lâm.

Thực ra Thái Đức Phát có rất nhiều việc phải lo, hắn không thể luôn chú ý tới chuyện của một con nhóc được.

Vì vậy, lúc nghe nói trường đại học ở nước ngoài mời Dương Lâm làm học sinh trao đổi thì hắn cũng không nghĩ gì nhiều.

Dù sao thì kết quả học tập của Dương Lâm quả thực là rất tốt. Trường học chọn cô đi cũng không phải chuyện bất ngờ gì.

Sạu khi đã chuẩn bị mọi chuyện đâu ra đấy, Trình Thiên Cát bắt đầu liên lạc với đường dây quan hệ của mình để lấy được cách liên lạc.

Tất cả đều đã xong xuôi, chỉ còn chờ số hàng ấy được chuyển ra ngoài.

Chỉ cần rời khỏi thành phố, số hàng này sẽ giống như một con cá trong đại dương mênh mông, biến mất không để lại vết tích gì.

Lúc này mọi sự đã sẵn sàng.

Trình Thiên Cát mời Thái Đức Phát tới một câu lạc bộ chơi, Thái Đức Phát hưng phấn đi ngay.

Trình Thiên Cát nói với Thái Đức Phát: “Anh Thái, tôi có một chai rượu ngon nhưng mãi vẫn không nỡ uống, hôm nay cảm thấy nhất định phải chia sẻ với anh Thái.”

Thái Đức Phát rất vui mừng: “Hứ? Rượu ngon gì mà có vẻ quý hiếm vậy?”

Trình Thiên Cát vỗ tay một cái liền có người bưng một cái khay được phủ khăn nhung đỏ vào, bên trên là một chai Champagne thượng hạng. Trình Thiên Cát giải thích: “Đây là chai Champagne được vớt lên từ con tàu bị chìm năm đó, đấu giá ba triệu đô la ở Bắc Mĩ, qua tay nhiều người mới tới tay của ba tôi, sau đó ba lại giao lại cho tôi. Loại rượu ngon như vậy, một mình tôi uống thì thật đáng tiếc. Giờ có anh Thái làm bạn thì quả là đúng với giá trị của nó rồi.”

Thái Đức Phát đã hiểu ra ý tâng bốc của Trình Thiên Cát, hắn nói đắc ý: “Chú em khách khí quá rồi đấy!”

Trình Thiên Cát gật đầu với người bồi bàn, người bồi bàn lập tức mở chai rượu ra, rót hai ly rồi đặt ở trước mặt của Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát.

“Anh Thái, cạn chén.” Trình Thiên Cát bưng ly rượu lên, ưu nhã, ung dung nói với Thái Đức Phát: “Hợp tác vui vẻ!”

Thái Đức Phát cũng bưng ly rượu lên cụng ly với Trình Thiên Cát: “Hợp tác vui vẻ.”

Trình Thiên Cát từ từ uống hết ly rượu, thấy Thái Đức Phát cũng uống cạn sạch, anh cười lên vui vẻ.

Trình Thiên Cát ra dấu bằng mắt cho bồi bàn, nói: “Uống xong ly Champagne này, tôi còn có một bất ngờ dành cho anh Thái.”

Người bồi bạn lập tức lấy ly rượu mà Thái Đức Phát đã uống hết đi một cách thong thả, nhanh chóng đặt một ly khác thay lên khay rồi bình tĩnh xoay người rời đi.

Thái Đức Phát tỏ ra ngạc nhiên nhìn Trình Thiên Cát: “Có cả bất ngờ nữa à?”

Trình Thiên Cát mỉm cười: “Đương nhiên.”

Vừa dứt lời, Trình Thiên Cát búng ngón tay, cánh cửa sau của căn phòng được mở ra.

Một cô gái ăn mặc vô cùng hở hang bước ra, Thái Đức Phát nhìn không chuyển mắt: “Đây, đây chẳng phải là ngôi sao đang rất hot gần đây sao? Tên cô là gì, tôi nhớ cô là Tiểu Trí thì phải?”

Cô ngôi sao tên là Tiểu Trí đó cười đáp: “Anh Thái, em ngưỡng mộ anh đã lâu rồi, không biết có vinh hạnh được uống một ly với anh không?”

Vừa dứt lời, Tiểu Trí liền bưng một ly rượu đặt vào trong bàn tay kia của Thái Đức Phát.

Thái Đức Phát tiện tay cầm lấy, uống một hớp rồi nhìn Tiểu Trí bằng ánh mắt dâm đãng.

Tiểu Trí uống từ từ hết ly rượu. Rượu chảy dọc theo khóe miệng tới cái cổ dài nhỏ của cô ta.

Thái Đức Phát không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Thấy thế, Trình Thiên Cát đứng lên nói: “Tiếp theo thì phải làm phiền người đẹp Tiểu Trí chăm sóc cho tổng giám đốc Thái rồi. Trước mắt tôi còn có việc, không thể phụng bồi được!”

Sao lúc này Thái Đức Phát còn nhớ tới Trình Thiên Cát được nữa, hắn lập tức ôm Tiểu Trí vào trong phòng.

Nhân cơ hội này, người bồi bàn mang ly rượu của Thái Đức Phát ra ngoài.

Trình Thiên Cát cũng đi theo cậu ta, vừa đi vừa nói nhỏ: “Lấy ngay dấu vân tay ra.”

“Vâng.” Người bồi bàn đáp nhỏ giọng.

Cậu ta là người mà Vưu Tâm Nguyệt phái tới để trợ giúp Trình Thiên Cát, vậy nên phối hợp khá là ăn ý.

Hiện tại, Dương Lâm đang ở trong phòng làm việc của Thái Đức Phát để chờ lệnh.

Điện thoại vang lên, Dương Lâm lập tức bắt máy: “Anh Tuyên!”

“Anh đã gửi dấu vân tay sang cho em rồi, em phải nhớ kĩ thứ tự, đầu tiên là ngón cái tay trái, tiếp là ngón trỏ tay phải, đến ngón áp út tay phải, đến ngón út tay trái, cuối cùng là ngón giữa tay phải. Nhớ thứ tự chưa?” Trình Thiên Cát hỏi.

“Em nhớ rồi!” Dương Lâm lặp lại một lần, Trình Thiên Cát nói hài lòng: “Tốt lắm, mật khẩu của hắn là 78145289423, em phải nhớ rằng, lúc nhập mật khẩu phải làm liền một mạch, không được khựng lại chút nào.”

“Em hiểu rồi!” Dương Lâm hít sâu một hơi, lặp lại mật khẩu trong lòng mấy lần nữa tới khi đã thuộc mới lên tiếng: “Em có thể tiến hành rồi!”

“Cố lên!” Trình Thiên Cát nói nhỏ: “Sau khi lấy được mật lệnh thì rời khỏi đó ngay, tới nơi anh đã nói chờ anh. Phải nhớ là chỉ anh tới đón thì em mới được đi, còn không thì em không được lên xe của bất cứ ai cả.”

“Vâng!” Dương Lâm gật đầu thật mạnh: “Anh Tuyên, em sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu!”

Tắt điện thoại, Dương Lâm hít sâu rồi lại hít sâu, cứ thế không ngừng hít sâu.

Từ trước tới nay cô chưa từng làm chuyện như thế này.

Nhưng lần này cô không thể để xảy ra sai sót nào.

Bởi vì bọn họ không thể thua được!

Bây giờ ba mẹ cô đang hưởng phúc ở một vùng khác rồi, cô cũng phải đi theo bọn họ, thoát khỏi cái địa ngục bẩn thỉu này!

Dương Lâm đột nhiên mở mắt, cầm lấy chiếc điện thoại mà Thái Đức Phát đặt ở trên bàn, sau đó nhập mật khẩu và dấu vân tay theo thứ tự.

Bức tường ở đằng sau nhẹ nhàng mở ra một đường.

Căn phòng ẩn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Lâm.

Dương Lâm vội vàng vào trong.

Thời gian của cô có hạn, cô không thể kéo dài lâu được, bởi vì Trình Thiên Cát chỉ cho cô ba phút!

Nếu trong ba phút không thể tìm được mật lệnh thì đồng nghĩa với việc hành động lần này thất bại, cô phải rút lui ngay lập tức!

Nhưng Dương Lâm không cam lòng bỏ qua như thế, nhất định cô phải hoàn thành nhiệm vụ!

Mật lệnh, mật lệnh ở đâu?

Rốt cuộc thì Thái Đức Phát đặt mật lệnh ở đâu?

Dương Lâm vội vàng tìm trên tìm dưới.

Nhưng ở đây có nhiều thứ như vậy, Dương Lâm căn bản không biết cái gọi là mật lệnh tồn tại dưới hình thức như thế nào!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ!

Chỉ còn một phút!

Nếu một phút nữa mà không tìm được, cô đành phải từ bỏ như thế sao?

Nếu bỏ lỡ lần này rồi thì còn có cơ hội lần sau không?

Không, rất có thể sẽ không còn cơ hội nữa!

Mồ hôi chảy ra trên trán Dương Lâm.

Ông trời ơi, hãy phù hộ cho con đi!

Để con mau chóng tìm được đi.

Bỗng nhiên, Dương Lâm xoay người, đôi mắt cô bắt gặp một chiếc hộp vuông.

Một con bài sáu cơ đặt trong chiếc hộp vuông đó.

Trên chiếc hộp đó đánh dấu là kho hàng thứ ba.

Tìm thấy rồi!

Thì ra con bài sáu cơ này chính là mật lênh! Dương Lâm quyết đoán rút lá bài này ra, nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng ẩn ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui