Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Những người khác liền phát ra giọng cười đầy bí ẩn.

Phía bên kia, Võ Vạn Kỳ ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Đào, nói với Mạc Tiểu Đào: “Mấy người bên đó cứ nhìn qua bên này với ánh mắt ghê gớm, xem ra không hay ho gì rồi, cậu nhớ cẩn thận.”

“Biết rồi.” Mạc Tiểu Đào gật đầu, nói: “Lúc trước, Lý Cường này cũng khá tốt, là người có chí hướng. Trong nhà cũng có chút tiền, mà chỉ tầm cỡ trung lưu, còn cách rất xa với tầng lớp thượng lưu lắm. Sau đó tách ra học riêng rồi, không còn liên lạc gì nữa.”

Võ Vạn Kỳ nói thật nhỏ tiếng với Mạc Tiểu Đào: “Cậu xem cậu xem, cậu ta cứ lén lén nhìn vào cậu. Cậu ta không phải có mưu đồ gì xấu với cậu chứ?”

Mạc Tiểu Đào mỉm cười nói: “Có cậu ở đây, tớ không sợ đâu!”

Võ Vạn Kỳ cười hi hí, nói: “Cũng phải cũng phải, mấy người bọn họ chẳng ai đánh lại tớ!” Mạc Tiểu Đào bị Võ Vạn Kỳ nhất thời chọc cười, liền giải thích thêm: “Mạc gia của tớ có bảo vệ của riêng mình mà, chỉ là bình thường tớ ít dẫn theo ra ngoài thôi. Giống như trường hợp hôm nay, tớ không dẫn bảo vệ theo thì gia đình sẽ không cho tớ ra ngoài đâu.”

“Vậy bảo vệ của cậu đang ở đâu?”

Võ Vạn Kỳ nhìn trái nhìn phải, mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của ai.

“Chắc đang núp trong khu rừng đó rồi.” Mạc Tiểu Đào nói bâng quơ: “Không có nguy hiểm thì bọn họ sẽ không xuất hiện đâu. Chỉ khi tớ gặp nguy hiểm, thì bọn họ mới xuất hiện. A a a a, tớ có cá cắn câu rồi!”

Võ Vạn Kỳ nhanh chóng bước qua, cùng Mạc Tiểu Đào kéo con cá lên khỏi mặt nước.

Hai đứa con gái kêu réo vui mừng, làm cho cả đám đàn ông đều tập trung nhìn qua.

“Này này, anh Cường, cây cần của bọn họ khá ngon đó!” Một người nói giọng chua chat: “Cây cần đó em từng thấy trong một buổi triễn lãm, do nước Đức sản xuất, chỉ với một cây cần đó, đã tốn ít nhất mấy trăm triệu!”

Những người khác liền nói với Lý Cường: “Anh Cường, nắm bắt cơ hộ đi! Mấy anh em có thể phát tài hay không, là trông chờ hết vào anh đó!” Lý Cường gật đầu lia lịa, nói: “Yên tâm đi, Mạc Tiểu Đào này ngây thơ lắm, rất dễ dụ! Năm xưa trong trường trung học công lập, có một bạn học nói gia đình nghèo quá không có tiền ăn cơm, thế là cô ta ngày nào cũng mang hai phần cơm đến, chia cho bạn kia một phần. Cô ta không biết được rằng, bạn đó lúc đó chỉ nói đùa cho vui thôi. Nếu anh có thể hẹn hò với Mạc Tiểu Đào, sau này nhất định sẽ muốn gì được nấy. Đợi anh phát tài rồi, đương nhiên sẽ không quên mọi người! Được rồi, tiếp theo đây, giao cho các em một nhiệm vụ, chính là dụ Võ Vạn Kỳ ra chỗ khác! Như vậy anh mới ra tay với Mạc Tiểu Đào được!”

Mọi người đột nhiên cọ sát hai lòng bàn tay.

Võ Vạn Kỳ và Mạc Tiểu Đào đang say mê với thú vui câu cá, hoàn toàn không biết mấy cậu trai đó đang xì xầm nói gì. Chỉ trong chốc lát, mấy cậu trai đó đi về hướng Võ Vạn Kỳ, vẻ mặt khó xử: “Người đẹp à, chúng tôi có dựng một cái lều trên sườn đồi, nhưng mấy người chúng tôi không có kinh nghiệm, dựng không đẹp, vả lại cái lều đó rất nặng, chúng tôi kéo không nổi, có thể nhờ cậu cùng chúng tôi, lên dựng lại cái lều không? Ở ngay sườn đồi thôi, gần lắm!”

Võ Vạn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, quả thật rất gần, chỉ cách xa tầm ba trăm mét.

Võ Vạn Kỳ biết có bảo vệ đang âm thầm bảo vệ Mạc Tiểu Đào trong bóng râm, cho nên không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu nói: “Được thôi.”

Mấy cậu trai đó vui mừng hết lớn, đưa Võ Vạn Kỳ quay lưng đi lên sườn đồi.

Lý Cường cuối cùng cũng đợi được cơ hội gần gũi với Mạc Tiểu Đào, đương nhiên không thể lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy qua, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào cậu giỏi thật, không ngờ vừa câu đã có cá rồi!”

Mạc Tiểu Đào vẻ mặt đắc ý: “Điều đó đương nhiên rồi, trường của bọn tớ có dạy môn này mà.”

Lý Cường thấp thoáng vẻ mờ ám: “Thế à, vậy tớ có thể thử không?”

Mạc Tiểu Đào hào phóng đưa cần câu của mình cho Lý Cường: “Đây cho cậu.”

Cánh tay Lý Cường quàng qua vai Mạc Tiểu Đào, nắm lấy tay Mạc Tiểu Đào nói: “Không cần không cần, tớ chỉ cần cảm nhận chút là được.”

Mạc Tiểu Đào cảm thấy ngại ngùng.

Tư thế của hai người hiện tại khá thân mật, nhìn từ phía sau, như đang ôm nhau vậy.

Làm cho Mạc Tiểu Đào cảm thấy thật khó chịu.

Cô ấy không thích tiếp cận đàn ông lạ mặt một cách thân mật thế.

Mạc Tiểu Đào hơi phân vân chút, rồi đẩy tay của Lý Cường ra, nói: “Này cậu Lý, cậu tự câu đi, tớ muốn đi nghỉ ngơi chút.”

Lý Cường đương nhiên không để Mạc Tiểu Đào có cơ hội rời khỏi, anh lập tức nắm cổ tay Mạc Tiểu Đào, nhìn Mạc Tiểu Đào với ánh mắt hung tợn: “Tiểu Đào, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Mạc Tiểu Đào thắc mắc: “Hả? Chuyện gì?”

“Thật ra, từ khi cậu mượn sách ở trường trung học công lập, tớ đã thích cậu rồi. Chỉ là, tớ biết thân phận mình thấp hèn không xứng với cậu. Cho nên sau đó, tớ đã cố gắng nỗ lưc học tập, cuối cùng cũng có thể ra nước ngoài du học. Chỉ có tiêu chuân này của tớ mới xứng với người giỏi giang xinh đẹp như cậu thôi!” Lý Cường chớp chớp mắt, không nói ra sự thật, cũng không nói Mạc Tiểu Đào biết, trường mà cậu ta học bên nước ngoài là trường đại học kém chất lượng, vốn không phải trường danh tiếng gì, loại trường mà chỉ cần cho tiền là vào học được.

Mạc Tiểu Đào bị lời nói của Lý Cường làm cho kinh ngạc, nói theo phản xạ: “Cậu đang nói vì vậy?”

Lý Cường vội vàng nói với Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào, tớ biết cậu là một cô gái tốt. Vừa đẹp vừa hiền lành, còn tràn đầy nghĩa khí, tớ thích nhất là loại con gái kiểu như cậu.”

Mạc Tiểu Đào cười gượng, nói: “Cậu Lý, đùa vậy không vui tí nào nhé.”

Nói xong, Mạc Tiểu Đào liền đứng dậy, đứng cách xa Lý Cường.

Lý Cường vừa định đến gần, Mạc Tiểu Đào điềm đạm nói: “Tuy Vạn Kỳ không có ở đây, nhưng cậu tưởng bảo vệ của tớ không theo tớ ra ngoài sao?”

Quả nhiên, Lý Cường nghe câu này, không dám đến gần nữa. Lý Cường thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh, lập tức biểu hiện vẻ mặt hối lỗi và thề thốt: “Tiểu Đào, sao cậu có thể nghĩ tớ vậy chứ? Tớ là loại người dùng vũ lực với cậu sao? Tớ chỉ là không kiềm chế được... thôi bỏ đi, tớ biết rồi, chắc cậu không thích kiểu người như tớ, tớ cũng không còn gì để nói. Nhưng tớ vẫn phải nói, tớ rất thích cậu, tớ sẽ không quan tâm cậu có phải xuất thân từ hào môn không, cũng sẽ không quan tâm cậu có biết làm nội trợ không, tớ chỉ thích con người của cậu. Tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu! Tiểu Đào, xin cậu cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu được không? Tớ sẽ chứng minh bản thân, là một người đàn ông xứng đáng cho cậu dựa vào! Bao nhiêu năm nay tớ cố gắng nỗ lực, chính là vì muốn chứng minh điểm này! Xin cậu đừng cự tuyệt tớ nhé?” Mạc Tiểu Đào cười trừ không biết phải làm sao: “Chắc cậu xem tiểu thuyết trong trường nhiều quá rồi đúng không? Cậu nghĩ, hôn nhân của tớ có thể do mình tớ quyết định sao? Hay là, cậu cho rằng tớ là đứa con bất hiếu dám làm trái lời của ba mẹ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui