Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Quản gia lập tức vừa cười vừa nói: “Tam thiếu gia là đứa con trai duy nhất của Lễ bộ thượng thư, những đồ ăn đồ dùng tất nhiên là không đơn giản rồi.”

“Cũng đúng.” Văn Tri Châu gật đầu rồi nói: “Văn Thanh năm nay 9 tuổi rồi chứ?”

“Đúng vậy.” Quản gia trả lời.

Văn Tri Châu đi một mạch về nhà, vừa vào cửa đã thấy đường đệ của mình ngồi trên ghế trong sân nhìn lên trời ngẩn ngơ.

Bắt đầu từ mấy tháng trước, đường đệ này của cậu đã thường xuyên nhìn lên trời ngẩn ngơ.

Mới đầu gia đình tưởng cậu bị ma làm, nhưng những hành động cử chỉ của cậu đều không có gì thay đổi, khi nhắc đến chuyện trước đây cũng nói vanh vách, sau đó người nhà cũng mặc kệ cậu.

Không ai biết được, Văn Gian Thanh ngồi trong sân ngẩn ngơ, là đang sầu não làm thế nào để rời khỏi thế giới quỷ quái này.

Cậu chỉ nhớ là một giây trước mình còn đua xe với người khác, một giây sau đã ở đây rồi.

Nếu cậu xuyên khung đến thế giới này, vậy thì những người khác đâu rồi?

Chị cả đâu? Anh rể đâu? Thẩm Viễn đâu? Thẩm Châu đâu?

Họ cũng đang ở thế giới dở hơi này sao?

Rốt cuộc là họ đang ở đâu?

“Văn Thanh? Em lại đang ngẩn ngơ rồi sao? Mau qua đây xem, huynh mang gì cho đệ này?” Văn Gian Thanh nói nhỏ và rất nhanh: “Huynh kiếm được đồ ăn ngon đấy?”

Văn Gian Thanh chỉ có 9 tuổi này quay đầu sang nhìn Văn Tri Châu, trong ánh mắt cậu không hề có chút vui mừng nào.

Cậu không cho rằng thế giới này có đồ gì ăn ngon nữa, làm sao có thể so với những đồ ăn kiếp trước cậu đã ăn chứ.

Là con trai duy nhất của Văn gia, những thứ cậu được ăn, chỉ thiếu mỗi gan rồng và xương phượng thôi!

Văn Tri Châu mặc kệ cậu, mở hộp đồ ăn ra, ngay trước mặt Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh vừa định mở lời nói không cần rắc rối đâu, đột nhiên một mùi vị quen thuộc, lập tức ập vào mũi cậu!

Chờ chút!

Mùi vị này!

Mùi vị này, rõ ràng là tay nghề của chị cả mà!

Ánh mắt Văn Gian Thanh lập tức nhìn sang hộp đồ ăn trên tay Văn Tri Châu, cậu vội vàng đưa tay ra lấy một miệng nhét vào mồm.

Khoảnh khắc cậu đưa vào miệng, toàn thân Văn Gian Thanh run rẩy lên!

Mùi vị này, đúng thật là tay nghề của chị cả rồi!

Chị cả, chị đang ở đâu đấy?

Văn Gian Thanh cố kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, cậu liền nắm lấy cổ tay của Văn Tri Châu, giọng nói cậu cũng theo đó run lên: “Huynh ơi, thứ này, huynh mua ở đâu đấy?”

Văn Tri Châu thấy cuối cùng Văn Gian Thanh cũng có những biểu cảm khác, lúc này cậu mới hài lòng nói: “Biết ngay là tiểu tử này sành mồm mà, những thức ăn bình thường đầu có lọt được vào mắt xanh của đệ. Những món này không phải mua ở bên ngoài đâu, mà là đối tượng hợp tác cùng huynh tặng cho huynh đấy!”

“Đối tượng hợp tác?” Văn Gian Thanh nhìn Văn Tri Châu với vẻ mặt kỳ lạ.

“Đúng đấy. Có lẽ đệ còn chưa biết. Dạo này huynh hợp tác với một người bạn làm hai họa quyển dài tập, người bạn kia rất khéo tay, đặc biệt là nấu ăn rất ngon.” Trong khi Văn Tri Châu vẫn đang khoe về đối tượng hợp tác của mình, không ngờ khi Văn Gian Thanh nghe thấy câu nói này, cậu đứng ngay dậy, đột nhiên ngắt lời của cậu: “Truyện gì đấy?”

“Một truyện là Tây Du Ký, một truyện là Tam Quốc Diễn Nghĩa.” Văn Tri Châu lắc lư cái đầu và trả lời: “Chuyện này thật sự là...”

Văn Gian Thanh cảm thấy trong đầu cậu nổ tun một tiếng!

Tây Du Ký!

Tam Quốc Diễn Nghĩa!

Thế giới này không hề có mà!

Vậy, sẽ là tác phẩm của người khác rồi.

Văn Tri Châu không màng đến những thứ khác nữa, cậu liền vồ lấy thân thể của Văn Tri Châu, vội vàng hỏi: “Người hợp tác với huynh đâu rồi? Người đó ở đâu? Mau dẫn đệ đi tìm người đó!”

“Này này này, Gian Thanh đệ bị sao thế? Tại sao đệ lại kích động đến thế?”

Văn Tri Châu hơi giật mình: “Đệ không nói rõ, huynh không đưa đệ đến đó đâu!”

Văn Gian Thanh cố bắt mình bình tĩnh trở lại, rất lâu sau, cậu mới mở lời nói: “vậy được. Đệ hỏi huynh, người viết hai truyện này, tên là gì?”

“Ừ, người đó tên Thẩm Hà.” Tuy Văn Tri Châu hơi nghi ngờ, nhưng cũng không giấu giếm đệ đệ của mình.

Dù sao, Văn Gian Thanh mới chỉ 9 tuổi, với lại phụ thân của Văn Gian Thanh, làm quan trong triều đình, chức to hơn Viện trưởng thư viện của phụ thân cậu nhiều.

Nói trắng ra, sau này Văn Tri Châu còn phải nhờ vào Nhị thúc của mình.

Vì vậy khi Văn Gian Thanh hỏi cậu, cậu lập tức trả lời.

Khi Văn Gian Thanh nghe thấy câu trả lời này, cả người cậu run lên thật mạnh, rồi đột nhiên khóc òa lên.

Chị cả!

Đúng là chị cả đang ở đây!

Tốt quá rồi!

Lúc đầu khi gia đình bảo cậu đến nhà Đại bá cậu còn không muốn đến.

Bây giờ cậu lại cảm thấy rất may mắn vì gia đình đã cho cậu đến thị trấn này!

Chị cả của cậu đang ở đây!

Văn Tri Châu thấy Văn Gian Thanh khóc như mưa, cậu lập tức sợ quá: “Gian Thanh, đệ bị làm sao đấy? Đệ và Thẩm Hà đó...”

“Huynh ơi, mau, mau dẫn đệ đến gặp chị! Chị là chị cả của đệ!” Văn Gian Thanh nước mắt giàn giụa nhìn Văn Tri Châu, cậu đang sợ huynh sẽ từ chối.

Vì bây giờ cậu mới có 9 tuổi!

Còn Văn Tri Châu đã 15 tuổi rồi!

Cậu muốn ra khỏi nhà, bắt buộc phải có huynh trưởng đi cùng!

Văn Tri Châu nghe thấy câu trả lời này của Văn Gian Thanh, cậu gần như ngã luôn xuống đất.

Cái gì? Thẩm Hà là chị của Văn Gian Thanh? Đùa cái gì chứ!

Một người là nha đầu quê mùa, một người là con trai của Lễ bộ thượng thư! Sự chênh lệch một trời một vực!

Đừng nghĩ là Văn Tri Châu hợp tác với Thẩm Hà, nhưng trong lòng Văn Tri Châu, địa vị của Thẩm Hà vẫn rất thấp đấy!

Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Công nông công thương.

Làm quan là cao nhất, làm thương nhân là kém nhất.

Lễ bộ thượng thư là sự hiện hữu gì chứ?

Lễ bộ thượng thư là đại thần phụ trách lễ nghi, tế bái, yến tiệc, học đường, khoa cử và hoạt động ngoại sự của triều đình, trong đời nhà Thanh thuộc quan Nhất phẩm. Tương đương với Bộ Trưởng Bộ Tuyên Truyền Trung Ương kiêm bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, Bộ Văn Hóa, Bộ Giáo Dục.

Văn Gian Thanh là con nhà quan kiêm con nhà giàu đẹp trai đích thực đấy!

Còn Thẩm Hà là ai chứ?

Là một nha đầu nhà quê mới tự lập môn hộ!

Cách xa nhau mười ngàn tám trăm dặm về giai cấp!

Vì vậy sao Thẩm Hà có thể là chị của Văn Gian Thanh được chứ?

Nhưng thấy Văn Gian Thanh khóc như một tên ngốc, cảm xúc đó không thể đóng giả được, chẳng lẽ là chị kết nghĩa ở bên ngoài của Văn Gian Thanh sao?

Nhưng cũng không có lý!

Thẩm Hà luôn sống trong làng chưa bao giờ ra ngoài, Văn Gian Thanh cũng rất ít khi đến thị trấn, hai người họ quen nhau thế nào được?

Văn Tri Châu đang định hỏi thêm những điều khác, Văn Gian Thanh chỉ đòi cậu đưa đến đó, chờ lúc đến đó rồi, là sẽ biết hết mọi chuyện thôi.

Văn Tri Châu tuy vội, nhưng cậu cũng biết được tầm quan trong.

Nếu Văn Gian Thanh xảy ra chuyện ở đây, Nhị thúc của cậu nhất định sẽ không tha cho cậu.

Vì vậy Văn Tri Châu nhanh chóng nhận lời việc này, hứa là ngày hôm sau sẽ đưa cậu đến đó.

Vì trời đã tối rồi, nên đành để ngày hôm sau mới đi được.

Đêm hôm đó, Văn Gian Thanh trằn trọc mãi không thể nào ngủ được.

Đến ngày hôm sau, Văn Gian Thanh không màng đến chuyện ăn cơm, cậu cứ thế nhìn thẳng vào Văn Tri Châu, ánh mắt cậu mong ngóng chuẩn bị xuất phát.

Nhìn ánh mắt của Văn Gian Thanh, môi Văn Tri Châu run lên, cậu đành lại đi một chuyến nữa với Văn Gian Thanh.

Tuy Văn Tri Châu dẫn Văn Gian Thanh đến Thẩm gia thôn, nhưng trong lòng Văn Tri Châu, vẫn không công nhận Thẩm Hà và Văn Gian Thanh quen nhau.

Bởi vì, chuyện này quá hoang đường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui