Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Tầm nhìn của Thẩm Thất tập trung vào đôi chân thon dài đó của Hạ Nhật Ninh, có chút không thể nào rời mắt được

Cô không thể không thừa nhận, Hạ Nhật Ninh chính là đứa con kiêu ngạo của ông trời.

Hắn sở hữu tất cả mọi thứ mà những người đàn ông trên thế giới này mong muốn.

Khuôn mặt, thân hình, sức khỏe, tiền bạc, địa vị, quyền lực vv...

Nhưng dù cho người đàn ông này có tốt như thế nào đi nữa, thì cũng không có chút mối quan hệ nào với cô cả.

Tuy rằng cô rất hối hận về hành động lỗ mãng của mình, nhưng cô vẫn không hề lùi lại, nhìn thẳng vào Hạ Nhật Ninh nói: “Bây giờ tôi sẽ ghi giấy nợ cho anh, sau đó tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời.”

Hạ Nhật Ninh đột nhiên tiến gần, từ từ ép về phía Thẩm Thất.

Thẩm Thất phản ứng không kịp, nhất thời té xuống ngồi lên ghế sô pha, mở to mắt nhìn Hạ Nhật Ninh đang ép về phía cô, nhưng cô hoàn toàn không thò tay đẩy đối phương ra.

Cô biết rất rõ, chỉ cần cô thò tay ra, thì sẽ đụng đến bộ ngực săn chắc trơn bóng của đối phương.

Cô chỉ có thể bối rối không ngừng lui về phía sau.

Lúc này nửa ngườ của Thẩm Thất đã nằm hết trên ghế sô-pha rồi, cô thật sự đã không còn đường lui nào nữa.

May là Hạ Nhật Ninh đã dừng hẳn việc tiến lại gần cô, hắn cứ giữ cự ly bằng một nắm đấm với cô, hiên ngang nhìn cô trên cao.


Bởi vì dầm mưa, nên quần áo trên người Thẩm Thất vẫn dính chặt trên người, lộ ra những đường cong tinh tế và nhấp nhô.

Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh không ngừng quét lên người của Thẩm Thất, sau đó lại dừng lại tại xương quai xanh của cô.

Hạ Nhật Ninh cố gắng kiềm chế khát vọng sờ vào cái bớt đỏ đó, đôi mắt phượng dần dần ngước lên, trong đó ẩn chứa một tâm trạng khiến không một ai có thể thấu hiểu được.

Ánh sáng tạo nên một cái bóng đen trên mặt của Hạ Nhật Ninh, nhưng lại khiến sức hút từ đôi mắt phượng dài của hắn càng say mê lòng người hơn.

Từng sợi lông mi rõ rệt cong lên cùng lúc với độ cong ở khóe miệng của hắn, chúng nó gộp lại trở thành một cảnh tượng hài hòa và thống nhất.

Hạ Nhật Ninh cười như không cười nhìn Thẩm Thất nói: “Ồ?”

Đôi tay của Thẩm Thất đặt trước ngực, không biết nên đẩy ra hay không, bởi vì tình hình căng thẳng nên toàn thân cô cứng ngắt y hệt như một bức tượng vậy.

Thẩm Thất cực lực quay đầu qua chỗ khác, cô nhắm mắt lại không dám nhìn Hạ Nhật Ninh.

Dường như chỉ cần cô ấy không nhìn, thì sự thật mà cô bị bắt nạt sẽ không tồn tại.

Hạ Nhật Ninh nhìn tư thế như đà điểu của Thẩm Thất, liền cười khẽ lên, hắn dần dần dựng thẳng người lại, nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế đơn sô-pha kế bên cô.

Sau đó người hầu đi tới, có người đã thay khăn lông và cong lưng lau khô tóc cho Hạ Nhật Ninh, có người tới quỳ xuống một bên để chăm sóc cho ngón tay của hắn.

Thẩm Thất đợi hết nửa ngày cũng không đợi được sự việc đáng sợ ấy diễn ra. cô mới run rẩy từ từ mở mắt ra.


Thẩm Thất muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện bởi vì quá căng thẳng nên chân cô bị tê lại.

Đợi Thẩm Thất ngồi đàng hoàng lại, thì Hạ Nhật Ninh đột ngột mở miệng: “Tại sao cô lại khóc đau lòng như vậy?”

Toàn thân Thẩm Thất đột nhiên cứng đơ lại, sự phòng bị vừa trỗi dậy lại nhanh chóng bị đau thương che phủ.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn giải thích gì cả, chỉ từ từ đứng lên, cúi đầu về phía Hạ Nhật Ninh nói: “Cám ơn anh, số tiền mà tôi nợ anh tôi nhất định sẽ trả.”

Cô muốn tìm người tâm sự, nhưng tuyệt đối không thể là người đàn ông nguy hiểm trước mặt này được.

Lúc nãy nhất định cô đã hồ đồ rồi. nên mới khóc đau lòng như vậy với hắn.

Thẩm Thất cám ơn một cách ngắn gọn rồi cáo từ rời khỏi đó, nhìn bóng lưng của cô, Hạ Nhật Ninh chớp chớp mắt, sau đó vẫn cho người đưa cô về.

Trận mưa bên ngoài, quá lớn.

Thẩm Thất về đến nhà, vừa mới vào cửa, liền có mấy chục ánh mắt nhìn vào cô.

Thẩm Thất chỉ thản nhiên nói một câu: “Con vào nghỉ ngơi trước đây.”

“Đứng lại!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía sau, khiến bước chân của Thẩm Thất dừng lại.


Thẩm Thất từ từ xoay người lại, nhìn người đàn ông trung niên trông vẫn trẻ trung này nói: “Cha còn dặn dò gì ạ?”

Sắc mặt Thẩm Thất trầm xuống: “Trong mắt cô có còn người cha này ư? Khuya như vậy còn đi đâu nữa? Nhìn xem bộ dạng của cô bây giờ ra sao kìa!”

Khóe miệng Thẩm Thất khẽ động đậy, nhưng vẫn không hề nói gì.

Với khả năng của Thẩm Cương, sao lại không biết được tin Triển Bác đã xảy ra chuyện chứ? Tại sao biết trước lại còn hỏi nữa?

Thiếu phụ ngồi kế bên Thẩm Cương cũng hùa theo trách móc Thẩm Thất: “Tiểu Thất, sao con cứ khiến cha của con tức giận hoài vậy? Mau xin lỗi cha của con nào!”

Thẩm Thất không lên tiếng, tiếng gọi mẹ của cô cứ bị kiềm chặt lại trong cổ họng, làm cách nào cũng không thể thốt ra được.

Ngón tay của Thẩm Cương chỉ vào Thẩm Thất, tức giận run cả người: “Nhìn xem, đây chính là con gái của bà đó!”

Thẩm phu nhân nhanh chóng khiến Thẩm Cang bớt giận, xoay đầu nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, con ngồi xuống trước, chúng ta có chuyện muốn nói với con.”

Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, cô cũng không hề về phòng thay quần áo, liền ngồi xuống với bộ quần áo ướt đẫm tại đó trước mặt họ, chờ đợi để được giáo huấn.

Dù cho cô có làm gì, làm sai gì đi nữa, thì cô cũng sẽ dứt khoát nghe thử xem tối nay rốt cuộc họ muốn nói gì.

Thẩm phu nhân trao đổi một ánh nhìn với Thẩm Cang, sau đó Thẩm phu nhân mở miệng nói: Tiểu Thất, con có còn nhớ nhà họ Thẩm vươn lên như thế nào không?”

Không đợi Thẩm Thất trả lời, Thẩm phu nhân liền tự động nói tiếp: “Là Hạ Gia cho chúng ta một mớ tiền, mới có thể khiến nhà họ Thẩm cải tử hoàn sinh có được cục diện như ngày hôm nay. Hạ Gia không xem thường Thẩm Gia, họ đã cho Thẩm Gia một cơ hội, chỉ cần chúng ta sinh cho Hạ Gia một đứa con, thì mớ tiền đó sẽ không cần phải trả lại nữa.”

Thẩm Thất vốn biết chuyện này, nhưng cô nhíu mày lại trả lời: “Không phải đã quyết định sẽ cho Thẩm Ân Ân gả qua bên đó làm thiếu phu nhân hay sao?”


Thẩm phu nhân lập tức cười lên: “Đúng vậy, tuy đã sớm quyết định cho Ân Ân gả qua đó. Nhưng mà... Tiểu Thất, Ân Ân bây giờ đã xảy ra chút chuyện, nó không thể gả qua nhà họ Hạ được nữa rồi.”

Thẩm Thất không hề lên tiếng.

“Ân Ân nó... sức khỏe không cho phép...” khuôn mặt ấp ơ ấp úng của Thẩm phu nhân khiến đáy lòng Thẩm Thất nảy lên một linh cảm không tốt.

“Rốt cuộc muốn như thế nào?” Thẩm Thất trực tiếp ngắt ngang lời nói của Thẩm phu nhân: “Có gì thì cứ nói thẳng đi.”

Thẩm Cang ngồi kế bên cũng không muốn phải tiếp tục lôi thôi nữa, thẳng thắn nói: “Con phải gả thay cho Ân Ân qua đó!”

Sắc mặt của Thẩm Thất biến đổi, cơ thể đột nhiên căng ra: “Cha, đây là ý gì?”

Sắc mặt Thẩm Cang trầm xuống: “Thẩm Thất, Thẩm Gia đã nuôi con hết mười tám năm, dù là nuôi một con thú cưng thì cũng đã đến lúc phải báo đáp cho chủ nhân rồi!”

Nhìn thấy Thẩm Cang tức giận, Thẩm phu nhân xoay đầu van xin Thẩm Thất ngay lập tức: “Tiểu Thất, nếu Thẩm Gia không cho người gả qua đó, thì Hạ Gia sẽ thu hồi lại số tiền mà lúc trước cho chúng ta mượn, lúc đó thì Thẩm Gia sẽ chết chắc rồi. Đến lúc đó thì căn biệt thự này, chiếc xe hơi, vàng bạc châu báu, cổ phiếu cũng đều sẽ không còn nữa! Thẩm Gia mà gục ngã, thì ai sẽ chi tiền để trị bệnh cho Tiểu Lục đây?”

Thẩm Thất như bị sét đánh ngang tai vậy.

Đúng vậy, Thẩm Gia mà sụp đổ, thì anh trai sẽ làm sao đây?

Nếu nói rằng cô chỉ còn duy nhất một người thân còn tồn tại trên thế giới này, vậy thì người đó không phải người mẹ đẩy cô vào hố lửa này, mà là anh trai của cô Thẩm Lục.

Nhưng mà, sao cô lại có thể lấy người khác được?

Cô phải sống trọn đời trọn kiếp với Triển Bác cơ mà!

Thẩm Thất hoang mang rời khỏi phòng khách, đợi Thẩm Thất rời khỏi, một thiếu nữ trang điểm vô cùng xinh đẹp từ từ bước xuống cầu thang, ôm lấy cổ của Thẩm Phu Nhân ngay tức khắc: “Mẹ, con không muốn lấy người đó của Hạ Gia đâu, anh ta chỉ là một đứa con nuôi, bây giờ ngay đến quyền thừa kế cũng không có nữa rồi, đó chỉ là một phế nhân mà thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận