“Vậy mọi người có biết thiếu nữ đó là mạch nào không?” Thẩm Tử Dao mỉm cười nhìn mọi người
Tất cả đều lắc đầu.
“Là mạch Viêm Đế.” Một gọng nói từ bên ngoài cửa truyền vào
Thẩm Thất đột nhiên quay đầu, nhìn thấy el phong trần đứng ở cửa lều, trong tay đang xách hai cái va li rất lớn.
“Cô!” Thẩm Thất tức thì phản ứng, vội vàng bước nhanh lại, ôm chầm lấy el.
El ôm chặt Thẩm Thất, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Dao gật đầu
Cô dì mười mấy năm, hôm nay thật sự là lần đầu tiên gặp mặt
Không ngờ, cảnh còn người đã thay đổi.
“Chị dâu, cuối cùng cũng gặp chị. “el cười khổ lên tiếng: “hơn bốn mươi năm rồi, cuối cùng em cũng kiếm được người thân rồi”.
Thẩm Tử Dao đi về phía trước, cùng ôm lấy el: “tiểu Thất có nói với chị là em sẽ đến, chị vẫn luôn đợi em. Chúng ta là người một nhà, tất nhiên là muốn đoàn tụ rồi. Chúc mừng em về nước, chúc mừng em lá rụng về cội.”
el sau khi chào hỏi mọi người tiếp tục nói: “nếu nói về lịch sử của lăng mộ này, tôi nghĩ chắc sẽ không có ai biết rõ hơn tôi “
el sờ lên hai cái va li đang cầm trên tay: “Trong này là thành quả nghiên cứu nhiều năm của tôi. Tôi đã mang toàn bộ đến đây. Nhật Ninh, tôi nghĩ, đây là tất cả thứ cậu cần.”
Hạ Nhật Ninh cười khổ: “cô dường như đã biết rồi. “
El gật đầu.
“Tương truyền người con gái đó là mạch Viêm Đế, truyền thuyết ngũ hoa bát môn của vị Đại Đế đó, nhưng mà có một điều có thể chứng minh, nền văn minh của đế quốc này vượt rất xa nền văn minh đương thời. Hơn nữa sự sụp đổ của đế quốc này cũng rất lạ. Theo lí mà nói, với tiềm lực tài chính của đế quốc này thì việc xưng bá một phương không phải chuyện khó.Nhưng mà sự thật thì, sau khi thiếu nữ chết đi, đế quốc này sụp đổ rất nhanh. Có người nói, cái chết của thiếu nữ, là để củng cố một phương phong thủy này.”
“Sự sụp đổ của đế quốc, là để củng cố cho một phương phong thủy này. Mọi người cũng đã biết rồi, lăng mộ này nghiêm khắc dựa theo phong thủy học để xây dựng.Đã trải qua hàng ngàn năm, tất nhiên là kiên cố như mới xây.” El tiếp tục nói: “lúc đào mộ lần trước, chúng tôi đã phát hiện ra điểm này. Phần lăng mộ được xây dựng theo bố cục mộ trong mộ, mô hình cục trong cục. Chúng tôi đều từ cánh hữu Bạch Hổ tiến vào, đường đi phía trong phức tạp như mê cung, không ít người đã biến mất, sau đó cũng không có bất cứ tin tức nào nữa.”
Đây là lần đầu tiên el chủ động nhắc đến lăng mộ, kể từ sau chia tay lần đó.
Vì vậy, mọi người rất là tập trung nghe.
“Tôi rất may mắn,tôi sống lại rồi.” El nói với giọng nặng nề: “nhưng mà, bao nhiêu mạng người đã bỏ mạng lại.”
“Cô, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’ Hạ Nhật Ninh hỏi: “bây giờ cô có thể nói rồi chứ?”
el nhẹ thở dài: “Tôi vốn dĩ không muốn nhắc đến. Nhưng mà tôi cũng không muốn mọi người nộp mạng vô ích. Tôi hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng đã nhìn mai táng nửa đời, không muốn nhìn nhất chính là người thân ra đi. Cho nên, sau khi biết được mọi người không chịu nghe lời khuyên của tôi, tôi cũng chỉ biết đến đây thôi. Lần này đến, một là mang đến cho mọi người một vài tư liệu hữu ích. Hai là, tôi cũng muốn đến thăm chị dâu.”
“Năm đó khi kim tự tháp mở ra, có rất nhiều lời đồn.” El tiếp tục nói: “rất nhiều người nói lời nguyền của... là có thật. Về vấn đề này, tôi không muốn thể hiện ý kiến của mình. Nhưng tôi có trách nhiệm phải nói với mọi người, lăng mộ này không thể đụng vào.”
Những người trong lều đều không nói gì, tất cả nhìn chằm chằm vào el.
“Tuy là tôi lớn lên tại Anh, nhưng tôi chưa bao giờ quên tôi là người Trung Quốc. Cho nên, khi tôi nghiên cứu khảo cổ học, cũng có nghiên cứu qua phong thủy học của Trung Quốc.” El nói: “phong thủy của lăng mộ này, không chỉ là miếng đất thuộc quyền sở hữu của người dân, còn thuộc quyền sở hữu thừa kế của một huyết mạch. Người Trung Quốc, trên lịch sử mấy ngàn năm là để Viêm Đế và Đại Đế là chủ của hai hệ mạch lớn. Và phong thủy cảu phần mộ này, chính là hệ mạch Viêm Đế. Tiểu Thất, cha của con sở dĩ được chôn cất ở đây, là bởi vì tổ tiên đích thực của ta và anh trai là thuộc một mạch Viêm Đế.”
Thẩm Thất cảm thấy mình không thể hít thở được nữa.
Thẩm Thất cảm thấy toàn bộ thế giới quan cảu mình bị sụp đổ.
Đây thật sự không phải đang nghe một câu chuyện huyền huyễn sao?
“Mặc dù tôi đã từng là một nhà địa chất, nhưng sau khi trải qua sụ việc lần này, tôi bắt đầu hoài nghi nhận thức của chính mình.” El tiếp tục nói” có lẽ nhiều năm như vậy rồi, chúng ta vẫn luôn tự lừa dối chính mình. Tôi ở dưới mộ, nhìn thấy quá nhiều sự việc thường thức phức tạp,vì vậy tôi cứ nghĩ là ảo giác. Nhưng khi tôi biết được sức mạnh phía sau của những người cùng tôi chạy thoát khỏi lăng mộ, lúc chuẩn bị quay lại, tôi liền biết, đó không phải là ảo giác, mà là sự thật!”
“Điều may mắn của tôi là, lúc xảy ra thảm họa đó, tôi đã bị một sức mạnh thần bí đánh ngất. Đợi đến khi tôi tỉnh lại, thì tôi đã ở trên một cái bè rồi. Chính tôi cũng không biết, tôi làm sao có thể lên trên bè nữa. Tôi nghĩ, những người khác cũng vậy. Cho nên, chúng tôi không có cách nào giải thích sự việc này.” El tiếp tục nói: “chỉ có thể nói, sức mạnh thần bí đó đã tha cho chúng tôi một mạng.”
“Sau khi tôi trở về, lập tức tìm hiểu những tài liệu liên quan đến lăng mộ này, lợi dụng sự tiện lợi trong công việc, lợi dụng quyền hạn của người khác, tôi từ những manh mối có được chắp vá thành câu chuyện có thể gần với sự thật nhất.” El mở va li, cầm lên một xấp tài liệu phô tô, đưa cho Hạ Nhật Ninh, nói: “vì vậy hậu duệ của Viêm Đế trải quan ngàn năm, vẫn thịnh vượng đều có lí do cả. Như vậy là, mỗi một hệ mạch, đều có phong thủy bảo vệ riêng.”
Thẩm Thất há to miệng, cô có thể nói, cô trước đây là chủ nghĩa vật chất tiêu chuẩn sao?
Tình cảm là một chuyện, lí trí là một chuyện.
“Vị trí lăng mộ này cách mặt đất ngàn mét, vị trí che giấu, vị trí cố định. Giống như sự thịnh vượng của mạch chính Viêm Đế. Nếu như lăng mộ này bị hủy hoại, vậy thì, rất có thể sẽ có một cuộc khủng hoảng lớn.” El nói một cách nghiêm trọng: “đây là điều mà chúng ta không muốn nhìn thấy.”
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Lưu Nghĩa: “tiểu Nghĩ, bạn nhéo mình một cái đi, có phải mình đang nằm mơ không.”
Lưu Nghĩ đưa tay ra nhéo má của Thẩm Thất, Thẩm Thất mới hoàn hồn trở lại: “thật sự không phải đang nằm mơ sao.”
Những người khác cũng có biểu hiện như đang mơ.
Trừ Hạ Nhật Ninh ra, những người này đều là vô lo vô nghĩ
Đột nhiên nghe được những lời nói đỉnh cao thế giới quan này, đều có cảm giác như đang nghe thiên thư.
“Vì vậy, hãy ngăn chặn hành động của bọn họ thôi.” El nhìn mọi người xung quanh, nói: “cứ xem như là tự bảo vệ chúng ta vậy.”
Thẩm Thất thở mạnh một hơi: “nhưng mà cô, chúng con đều không hiểu!”
“Nhật Ninh, cậu nghĩ sao?” el quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh chớp đôi mắt phượng: “đổ, chi bằng sơ”
Việc này, người có uy quyền tham gia rồi.
Đang ngồi đây đều là người Trung Quốc.
Lăng mộ này liên quan rộng lớn như vậy, khó trách mọi người lần đầu tiên gạt bỏ thành kiến, cùng nhau đoàn kết một lòng.
Trứng trong tổ có thể bình yên không?
Bất cứ rối loạn nào, đều không phải điều bọn họ muốn thấy.
Vì vậy tinh thần của mọi người rất nhanh đã bắt kịp.
Bốn từ trả lời của Hạ Nhật Ninh, làm cho mọi người đều gật gù tán đồng.
Bây giờ trong trấn này đã tập hợp nhiều nhóm người như vậy, muốn khuyên bọn họ quay về là chuyện không thể.
Huống hồ, còn có người không ngừng đến tham gia náo nhiệt.
Nếu đã không cản được, vậy thì làm cho bọn họ dời đi nơi khác.
Nhưng làm sao di tản đây?
Thẩm Tử Dao mỉm cười dịu dàng, nói: “bất cứ sóng gió nào đều giữ con thuyền ổn định. Chúng ta chỉ cần ngồi xem quan sát, đối phương làm gì, chúng ta sẽ ứng phó lại. Bây giờ el đã đến rồi, tiểu Thất, chúng ta có thể đi viếng mộ rồi.”
Thẩm Thất gật đầu: “dạ, những người đó không chuẩn bị tốt, cũng sẽ không khinh suất đi xuống đâu. Chúng ta chỉ cần theo dõi họ là được.”
Hạ Nhật Ninh quét đôi mắt phượng nhìn khuôn mặt tinh tế của Thẩm Thất, đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng: “được rồi, để tôi sai người chuẩn bị đồ tảo mộ,chúng ta đi thăm ba.”
Buổi sáng ngày thứ hai, một nhóm người từ sáng sớm đã đi lên núi.
Chú bảo vệ nghĩa trang vẫn ở khu bảo vệ.
Lúc ông ta nhìn thấy Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, ngây người một lúc, lập tức cười đứng dậy: “trời, hai người thật là hiếu thuận. Vừa mới đi không lâu, lại đến tảo mộ rồi sao! Đường xa như vậy, thật là không dễ dàng gì!”
Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “chú thật là có trí nhớ tốt!”
Vị đại thúc cười ha hả, nói: “hết cách rồi, bữa đó cô vừa khóc vừa kích động, thật tình làm người ta khó quên.”
Thẩm Thất biết đại thúc nói đến là việc tự mình nhận nhầm cô là mẹ, khóc lóc kích động.
Nhưng mà, bây giờ cô và mẹ đều ở bên cạnh, bản thân sẽ không bao giờ khóc nữa.
Thẩm Thất cười ngọt ngào: “con sẽ không khóc nữa! Con đã tìm được mẹ rồi!”
Nói xong, Thẩm Thất nới lỏng cánh tay ôm Thẩm Tử Dao, nhẹ nhàng lắc.
Thẩm Tử Dao đưa tay lên trán Thẩm Thất một chút, nhìn đại thúc cười mà gật đầu.
Đại thúc quả nhiên nhận ra, cười lớn: “thật lòng chúc mừng cháu! Ta đã nói mà! Phong thủy ở đây rất tốt, cháu xem, cháu là ước gì được nấy rồi?”
Hạ Nhật Ninh đổi chủ đề: “đại thúc, gần đây nơi này người đến không ít nhỉ!”
Đại thúc là người thích buôn chuyện, đã nói là nói không ngừng, liền nói một mạch: “đúng rồi đó, thời gian trước không phải sập rồi sao? Sau đó ngừng rất lâu. Không ngờ mấy ngày trước, đột nhiên lại náo nhiệt trở lại, người tới lần này nhiều hơn gấp ba lần số người lần trước, nghe nói vẫn còn có người đến nữa. Người trong trấn đến ra ngoài mua bán rồi, nói là đợt này phải kiếm món lớn! Bao nhiêu người ăn uống như vậy đều là tiền đó! Nghe nói những người ngoại quốc rất giàu có, chi tiền rất hào phóng, hơn nữa mang theo đầy đủ đồ nghề. Như tôi nói, tạo nghiệt đó! Lăng mộ của Đại Đế làm sao có thể để những người này hủy hoại được chứ! Nhưng mà, Đại Đế là Đại Đế, lăng mộ của người căn bản không đào được đâu!”
“oh, nói như thế nào?” Hạ Nhật Ninh gặng hỏi.
“Còn phải nói sao?Người Trung Quốc từ xa xưa đã có lăng mộ rồi, nhưng mà nhiều người như vậy, đào nhiều năm như vậy, có mấy người có thể đào được lăng mộ của Đại Đế chứ?” đại thúc gương mặt biểu thị hiển nhiên trả lời: “Có thể Đại Đế đã tính trước rồi, cho nên, người ta căn bản không tìm được lối vào thực sự lăng mộ. Nhưng mà tôi nói này, các người xem long mạch phong thủy nơi đây, chính là dựa vào trấn Đại Đế. Những loại người xấu đó, Đại Đế căn bản không để tâm.”
Ánh mắt của Phùng Mạn Luân mơ hồ, nói: “Vậy đại thúc nghĩ họ có thành công không?”
“hừ, làm sao có thể?” đại thúc nghiêm túc trả lời: “lần trước chôn biết bao nhiêu người, vẫn không chịu rút ra bài học! Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, vẫn là chưa nhìn thấy ai có thể chính thức đi vào trong! Những món đồ cổ xung quanh đó, đều là dùng để dụ dỗ những người đó. Phong thủy chính thức, không hư được!”