“Tiểu Thất, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.” Phùng Mạn Luân mừng đến mức rơi nước mắt.
Thẩm Thất chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang khóc trước mặt, ngờ vực nói: “Xin chào, anh là ai?”
Phùng Mạn Luân như thấy sấm sét giữa trời quang.
Khi Phùng Mạn Luân biết Vưu Tâm Nguyệt đi tìm Charley, hắn ta chỉ biết tỉnh hình không ổn rồi.
Đặc biệt là khi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất bay đến vùng Đông Bắc, lại đến ngay vị trí của Charley, Phùng Mạn Luân liền không thể ngồi yên được nữa.
Hắn ta có thể không quan tâm chuyện Hạ Nhật Ninh sống hay chết, nhưng hắn ta không thể bỏ mặc Thẩm Thất gặp nguy hiểm!
Nhưng khi hắn ta đến nơi, bọn họ đã vào trong hầm mộ rồi.
Hơn nữa cửa vào hầm mộ bị khóa chặt, hắn ta muốn tiến vào cũng không được nữa.
Hắn ta không cam lòng, ngày nào cũng quanh quẩn ở khu vực này.
Rốt cuộc, trời không phụ lòng người.
Khi hắn ta đã gần tuyệt vọng, một con thuyền nhỏ từ một con kênh tối tăm đi ra, mà Thẩm Thất thì lặng lẽ nằm trên chiếc thuyền nhỏ ấy, có vẻ như đã ngủ say.
Phùng Mạn Luân quá đỗi vui mừng, lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe của Thẩm Thất.
Bác sĩ nói sức khỏe Thẩm Thất vẫn bình thường, chỉ đang hôn mê thôi.
Nếu vậy, chỉ cần chờ cô tỉnh lại là ổn rồi.
Vậy nên Phùng Mạn Luân kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng khi Thẩm Thất mở mắt ra, lại như không hề biết hắn ta là ai!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy khi ở trong đó vậy?
Phùng Mạn Luân run run nói: “Anh là Phùng Mạn Luân đây!”
Thẩm Thất chậm rãi đứng dậy, đưa tay lên đỡ trán, nghi hoặc hỏi: “Phùng Mạn Luân? Hình như vừa rồi tôi nằm mơ, trong mơ cũng có một người tên Phùng Mạn Luân.”
Phùng Mạn Luân không biết nói sao cho phải.
Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Đầu tôi đau quá. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng sốt ruột, anh sẽ gọi bác sĩ đến ngay.” Phùng Mạn Luân ấn Thẩm Thất ngồi xuống: “Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Thất, nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại mà vẫn thấy sức khỏe của cô hoàn toàn bình thường.
Bác sĩ cũng có vẻ không sao giải thích được: “Có lẽ phải kiểm tra cả tinh thần của cô ấy nữa, chứ thể chất hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Phùng Mạn Luân nhíu mày, chẳng lẽ vấn đề nằm ở tinh thần?
Thẩm Thất nghe thấy kết luận của bác sĩ, cũng không thấy có chỗ nào không khỏe, chỉ nói: “Hình như tôi đã quên mất chuyện gì đó. Hơn nữa có một số chuyện và một số người tôi không thể nhớ rõ.”
“Không sao đâu, đó chỉ do não bộ em bị kích động một chút thôi.” Phùng Mạn Luân lập tức an ủi Thẩm Thất. “Không sao đâu.”
Thẩm Thất gật đầu.
Ký ức của cô đã dừng lại vào thời điểm không lâu sau khi Triển Bác qua đời.
Còn lại chỉ là một mảng trống rỗng.
Người đàn ông trước mặt cô quan tâm cô như thế, vậy hắn ta là bạn của cô sao?
Thẩm Thất thử hỏi: “Anh quen tôi à?”
Lúc này Phùng Mạn Luân đã trấn tĩnh lại, hắn ta ngồi đối diện Thẩm Thất, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta rất thân thiết với nhau. Anh còn là sư huynh của em nữa.”
Thẩm Thất như bừng tỉnh: “Thảo nào tôi lại có cảm giác không quá lạ lẫm với anh.”
Nghe thấy những lời này của Thẩm Thất, Phùng Mạn Luân chỉ biết gượng cười.
Đột nhiên, sắc mặt Thẩm Thất thay đổi, cô lập tức đưa tay che miệng, bắt đầu nôn ọe.
Phùng Mạn Luân cũng không ngại bẩn, đưa khăn tay cho cô.
Thẩm Thất nhận lấy khăn tay, xoay người vọt vào toilet.
Ánh mắt Phùng Mạn Luân chợt thay đổi.
Thẩm Thất mất trí nhớ sao?
Đây là chuyện tốt hay xấu đây?
Không biết Hạ Nhật Ninh thế nào rồi?
Vào lúc này, ở dinh thự của Hạ gia.
Sau khi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Hạ Nhật Ninh, bác sĩ khẳng định sức khỏe của hắn không vấn đề gì cả.
Nhưng Hạ Nhật Ninh dường như đã hoàn toàn khác với trước đây.
Trừ với bà nội là hắn còn lễ độ ra, thì với ai hắn cũng cư xử lạnh nhạt.
Hạ Nhật Ninh chờ bác sĩ hoàn tất bước kiểm tra cuối cùng, liền sốt ruột nói: “Tôi đã nói không sao rồi Các người lui ra hết đi!”
Hạ lão phu nhân lo lắng hỏi: “Nhật Ninh, cháu...”
“Thưa bà, cháu không sao.” Hạ Nhật Ninh nói: “Cháu đang rất mệt, cháu muốn ở một mình.”
Vưu Tâm Nguyệt buồn bã thốt lên: “Nhật Ninh, cho dù chúng ta không tìm được Thẩm Thất, thì con cũng không thể cư xử với chúng ta như vậy.”
“Thẩm Thất là ai?” Mắt Hạ Nhật Ninh nheo lại đầy uy nghiêm.
Tất cả mọi người lập tức bị lời hắn nói làm cho chết lặng.
Hạ lão phu nhân không thể chịu nổi sự đả kích này, lảo đảo ngã xuống. Quản gia nhanh tay đỡ bà lại.
Hắn không nhớ Thẩm Thất là ai!
Cháu dâu của bà!
Cứ như vậy mà biến mất sao?
Chắt của bà!
Cũng cứ như vậy mà biến mất sao?
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng mở to mắt, bày ra một vẻ mặt khó tin.
Hạ Nhật Ninh có thể nhảy xuống vách núi vì Thẩm Thất kia mà!
Nếu như không phải dưới chân núi có dòng sông chảy xiết, thì sợ là hắn đã tan xương nát thịt!
Nhưng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Vậy mà hắn lại quên mất Thẩm Thất sao?
Vưu Tâm Nguyệt thầm nghĩ, quên cũng tốt.
Không có tai họa kia, không chừng con trai của bà ta sẽ trở lại.
Nhưng bà ta nhanh chóng thất vọng.
Bởi đứa con trai luôn ngoan ngoãn, nghe lời lại luôn luôn tươi cười ấm áp trước kia đã không còn nữa.
Thay vào đó là một kẻ xa cách và lãnh đạm.
Văn Nhất Phi đứng ở hàng rào với Phạm Thành, không biết nên nói gì cho phải.
Nếu không phải bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tất cả đều sẽ nghĩ Hạ Nhật Ninh đã bị đánh tráo mất rồi.
“Đâu rồi?” Hạ Nhật Ninh vén chăn xuống khỏi giường, tìm kiếm khắp nơi.
“Nhật Ninh, cậu đang tìm cái gì vậy?” Văn Nhất Phi lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa.” Hạ Nhật Ninh chạm tay vào vị trí tim trên ngực, nói: “Tôi luôn có cảm giác như mình đã để mất thứ gì đó. Hình như tôi đã đánh mất thứ quan trọng nhất rồi.”
Rốt cuộc là đánh mất thứ gì vậy?
Tại sao trái tim này lại cảm thấy trống rỗng như thế?
Cứ như thể nguồn sống đã bị người ta cướp đi mất.
Không thể tìm được.
Vành mắt Văn Nhất Phi chợt đỏ lên: “Nhật Ninh, Tiểu Thất, không thể trở về được nữa sao?”
Phạm Thành, Phạm Ly ho nhẹ.
“Tiểu Thất. Tiểu Thất.” Hạ Nhật Ninh không ngừng nhắc đi nhắc lại cái tên này. Tại sao nghe lại quen tai như thế, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nhớ ra được đó là ai.
Cô ấy là ai?
“Đã xảy ra chuyện gì ở hầm mộ vậy?” Hạ lão phu nhân run rẩy hỏi con trai và con dâu mình: “Nếu như hôm nay các người không thể ăn nói sao cho tôi hài lòng, thì sau này các người vĩnh viễn không cần đến gặp ta nữa! Cháu trai của ta, cháu dâu của ta!”
Hạ lão phu nhân đột nhiên ngã về phía sau!
Mọi người trong nhà lại hốt hoảng thêm lần nữa.
Hạ Nhật Ninh trơ mắt nhìn cả nhà xông về phía Hạ lão phu nhân, mà nghĩ thế giới kia cách mình một khoảng cách rất xa, rất xa.
Xa, xa đến mức không thể chạm tới.
Hạ Nhật Ninh quyết định trở về nơi mình được cứu, để có thể tìm lại ký ức.
Quyết định của hắn lập tức được Văn Nhất Phi và Phạm Thành ủng hộ.
Bọn họ đã biết quá rõ tình yêu sâu đậm Hạ Nhật Ninh dành cho Thẩm Thất.
Quên mất Thẩm Thất hẳn là sự đả kích lớn nhất với hắn?
Hạ Nhật Ninh chờ Hạ lão phu nhân tỉnh lại, quyết không chùn bước mang theo bốn phụ tá, cùng đến nơi mình được cứu.
Nhìn vùng đất xa lạ này, Hạ Nhật Ninh lại nghĩ, thứ hắn muốn tìm hẳn là ở đây.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy.
Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu và Tiểu Đông đang bận cắm trại, trong lúc đó Hạ Nhật Ninh quyết định đi lên thị trấn một lúc.
Cái thị trấn này cũng cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Hình như hắn đã tới đây rồi.
Nhưng hắn lại không nhớ rõ bản thân đã đến đây vào lúc nào.
Có phải hắn đã quên mất chuyện gì rồi không?
Hạ Nhật Ninh đi xung quanh, đầu óc mờ mịt.
Trấn này không lớn, yên tĩnh đến kì lạ.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời lúc này không hề có mây, như khoác lên một tấm áo màu lam.
Thời tiết thực sự rất đẹp.
Hạ Nhật Ninh không ngừng lùi lại, bỗng nhiên đụng phải một người.
“Xin lỗi.” Hạ Nhật Ninh lập tức nói.
“Không sao.” Thẩm Thất vuốt những sợi tóc rối trên mặt. “Anh cũng đến đây du lịch sao?”
Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hốt hoảng.
Trong lòng hắn trào lên một cảm xúc kì lạ, như muốn xuyên thấu qua cả cơ thể.
Hắn vừa định hỏi đối phương, rằng hắn có quen cô không.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thẩm Thất vang lên. Cô mở máy: “Alo?”
“Em đang ở đâu? Về ăn cơm thôi.” Giọng đàn ông dịu dàng truyền ra từ trong loa.
Thẩm Thất cười nhẹ: “Được, em sẽ về ngay. Không phải hôm nay chúng ta phải rời khỏi đây sao? Vậy nên em mới đi xung quanh xem có thể nhớ ra điều gì không.”
“Đồ đạc đã được sắp xếp cả rồi, ăn xong chúng ta sẽ đi ngay.” Giọng người đàn ông càng dịu dàng: “Biệt thự ở nước ngoài cũng được chuẩn bị xong rồi, lúc nào đi cũng được.”
“Vâng.” Thẩm Thất trả lời, cúp điện thoại, ngẩng đầu bảo Hạ Nhật Ninh: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Người dịu dàng gọi cô ấy về ăn cơm ấy, có phải là chồng cô ấy không?
Vừa nghĩ tới việc cô có chồng, Hạ Nhật Ninh bỗng có cảm giác khó chịu.
Nói xong, Thẩm Thất xoay người định rời đi.
Một trận gió thổi qua.
Làm tung bay mái tóc cô.
Hạ Nhật Ninh vô thức đưa tay chạm vào mái tóc ấy, mái tóc đen đã cắt ngắn.
Tóc ngắn lướt qua ngón tay của Hạ Nhật Ninh, chợt bay đi mất.
Hạ Nhật Ninh bỗng cảm thấy vô cùng đau xót, mồ hôi lạnh toát ướt cả người.
Nháy mắt, hắn quỳ một chân trên đất, chạm lên vị trí trái tim trên ngực.
Tại sao, tại sao tim lại đau như thế?
Giây phút khi nãy...
Một khuôn mặt khóc đến tuyệt vọng khôn cùng đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn.
Nhưng bóng dáng hắn vẫn còn chưa thấy rõ kia cũng biến mất rồi.
Khi hắn ngẩng lên một lần nữa, thì cô gái kia đã đi mất rồi.
Cái cảm giác như có như không ràng buộc hắn mà hắn vừa cảm thấy được, dường như đã biến mất.
Tiểu Xuân từ phía xa bước nhanh tới, thấy sắc mặt Hạ Nhật Ninh kì lạ, liền bảo: “Tổng giám đốc, cậu không sao chứ?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Bỏ đi, không ở lại đây nữa. Quên rồi quên hẳn đi. Cũng chỉ là mấy đoạn kí ức không cần thiết thôi.”
Tiểu Xuân đứng yên tại chỗ, mở to mắt nhưng cũng không nói gì cả.
Sao tổng giám đốc và thiếu phu nhân lại khổ như vậy?
Ông trời ơi, sao ông lại bất công với họ như thế?
Bọn họ rõ ràng yêu nhau như vậy mà lại phải vĩnh viễn chia lìa sao?
Bởi vì kiếp trước hắn đã tạo nghiệp khiến người ta oán trách ư?
Cho nên kiếp này, mới khiến bọn họ phải dằn vặt như vậy?
Thẩm Thất về tới nơi ở của Phùng Mạn Luân, hắn ta lập tức nói: “Ở đây nhiều người, rắc rối lắm, loại người nào cũng có cả, em phải cẩn thận. Huống hồ giờ em còn đang mang thai!”
Thẩm Thất gật đầu, vẻ mặt mơ hồ.
Sao mình lại mang thai nhỉ?
Cha của đứa bé là ai?
Đáng tiếc, ở đây lâu như thế mà mình vẫn không thể tìm lại ký ức.
Bỏ đi, cứ vậy cũng được.
Có lẽ cũng không phải ký ức quan trọng đâu, phải không?