Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Chúng ta chỉ là bạn mà.” Con mắt Phùng Khả Hân xoay nhanh, nói: “Người mà em thích mãi luôn là Hạ Nhật Ninh, anh biết đó. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm nhiều năm nay, chẳng lẽ chỉ vì anh muốn theo đuổi người con gái khác, nói dứt là dứt sao? em trong lòng anh, em có phải giống như đống rác vậy? Muốn nhìn thì nhìn, muốn vứt thì vứt không?”

Văn Nhất Phi nhíu mày nói: “Em biết rõ là không phải như thế mà.”

“Nhất Phi.” Phùng Khả Hân nắm lấy cánh tay của Văn Nhất Phi, nước mắt rưng rưng nói: “Anh yên tâm, anh muốn theo đuổi người khác, em không cản trở anh. Càng không quấy rầy anh. Em chỉ là trân trọng tình cảm cùng nhau lớn lên của chúng ta, em không đánh mất người bạn tốt như anh. Em sẽ giải thích rõ cùng với Lưu Nghĩa, được không?”

Văn Nhất Phi không nói lời nào.

“Nhất Phi. Có phải khi xưa em đối với Thẩm Thất quá dữ, cho nên mới khiến anh không tin em? Em thề được chưa? Em không bao giờ làm chuyện như trước nữa! Anh hai em đã dạy dỗ em rồi, nếu em dám tổn thương Thẩm Thất, thì cả đời e đừng mơ được về nhà.” Lần này Phùng Khả Hân thật sự muốn khóc thật rồi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ qua, nghười hung tàn nhất, lại chính là người anh ruột cô ấy tin tưởng nhất từ nhỏ tới lớn. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy cảnh anh ta máu lạnh tàn bạo như thế, cô ấy cũng không dám tin, Phùng Mạn Luân sẽ là con người như thế.

Vẻ ngoài và bên trong phân hóa hai tính cách đến vậy.

Bề ngoài càng khiêm nhường, trong lòng cành cuồng bạo.

Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Anh nhìn em về lần này, em có nói gì làm gì có lỗi với Thẩm Thất? Không có, em thật sự không dám nữa! Nhất Phi, anh tin em, em thật sự học ngoan rồi. Em không phải Thôi Nguyệt Lam, em không ngốc đến thế, việc tự đào mồ chôn mình em không bao giờ làm cả. Thôi Nguyệt Lam ngu ngốc kia, chẳng qua là đứa con nuôi được lượm về, lại đem mình nghĩ thành phu nhân chính hiệu, cho nên cô ấy mới có kết cục thê thảm như thế. Em không giống cô ấy. Em là đại tiểu thư Phùng gia thật sự, nếu không có Phùng gia, em thật sự không còn gì, rơi vào tuyệt cảnh. Cho nên, em tuyệt đối không để mình làm chuyện ngu ngốc đó. Anh tin tưởng em được không?”

Văn Nhất Phi nghe Phùng Khả Hân nói như thế, ít nhiều cũng có tin một chút.

Thực sự, vừa rồi, tuy sắc mặt Phùng Khả Hân có chút biến đổi, nhưng không có nói sốc gì Thẩm Thất, càng không có hành động tấn công lên người Thẩm Thất.

So với tác phong hành sự khi xưa của cô ấy, đây thực sự có tiến bộ rất lớn.

Chăng lẽ, Phùng Khả Hân học ngoan rồi sao?


Xem ra, cách dạy dỗ của Phùng Mạn Luân vẫn có hiệu quả.

“Nếu không thì, anh nói xem về sau em nên như thế nào.” Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Nếu như anh thấy em vẫn có hy vọng sửa lỗi, tình bạn chúng ta không đổi, được không? Khi xưa em quá bướng bỉnh ngông cuồng, cũng khó trách anh không tin em. Em biết lỗi rồi, cũng cần thời gian sửa lỗi không phải sao? em sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả!”

Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng: “Được thôi. Nếu em đã nói như thế, nếu anh vẫn cứ nói lời tuyệt tình, thì thật sự có phần không hiểu lý lẽ. Tiểu Nghĩa bên kia, em cái gì cũng không cần nói. Cô ấy không giống như những cô gái khác, không thích kiểu đó. Chỉ là, về sau không cần biết ở nơi công cộng hay chỗ cá nhân, thì tình bạn chúng ta vẫn là tình bạn, nhưng nhất định không được có quá nhiều cứ chỉ thân mật được không? Nếu anh đã muốn yêu đương, thì anh muốn nghiêm túc mà yêu, không phải chỉ chơi mà thôi.”

Phùng Khả Hân với vẻ không cam tâm, nhưng bây giờ cô ấy không vội được.

Hơn nữa, nếu cô ấy quan tâm quá nhiều đến Văn Nhất Phi, Phùng Mạn Luân cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên Phùng Khả Hân gật đầu nói: “Được, em sẽ chú ý.”

Khi Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh về đến trên xe, hai bên đều chưa có tin gì.

Có lẽ vẫn đang bàn chắc?

Thẩm Thất cũng về đến phòng, mở mạng, không chờ được mà gửi mình selfie cho Thẩm Hà: “Tiểu Hà, nhìn xem, mẹ mới nhận được quà, lấy nguyên mẫu trang sức mà con thiết kế đánh rơi trong bản sao đó, cứ thế mà mô phỏng ra đó! Thấy mẹ đeo có đẹp không?”

Tiểu Hà liền gọi điện sang, giọng ở đầu dây bên kia hưng phấn đến mức muốn vỡ òa: “Mammy! Có phải chú đẹp trai tặng không đó? Chú đẹp trai đến mức nào? Có đặt tiêu chuẩn của con không? Có thể làm bố dượng cho con không?”

Thẩm Thất dựa chán: “Con gái, điểm chú ý của con có phải sai rồi? Mẹ là cho con xem trang sức mà!”

Thẩm Hà tiếp tục nói lớn: “Trang sức không quan trọng! Quan trọng là nhanh chóng cho con tìm một ông bố đẹp trai một chút! Nhan sắc con và anh trai đẹp như thế, không thể tìm một ông bố qua xấu được!”


Thẩm Thất tiếp tục dựa chán: “Nói lại, Tiểu Hà. Đây là sáng chế của con, đối phương muốn mua quyền sáng chế của con, thì con có thể gìau hơn Tiểu Duệ rồi!”

Tiểu Hà trong điện thoại nói: “Hừ, tiền của anh hai cũng là của con! Anh hai nói rồi, anh ấy kiếm tiền chính là để con tiêu! Cậu kiếm tiền là để mammy tiêu, anh hai kiếm tiền cũng để con tiêu! Cho nên co không thiếu tiền, nhưng con thiếu bố!”

Tiểu Hà, con đối với bố dượng, rốt cuộc cố chấp đến mức độ nào thế!

Con nhìn anh hai con, người ta Tiểu Duệ chính là không cần bố dượng!

Hơn nữa, con đã có mẹ rồi, cần gì bố dượng nữa?

Thẩm Hà nhấn mạnh với vẻ nhọc lòng: “Mammy! Con gái ở bên ngoài phải lau mắt thật sáng! Không nên chỉ vì chú đó tặng mẹ một bộ trang sức liền choáng váng mà đồng ý với chú đó! Nếu nhan sắc không bằng được với cậu, thì kiên quyết không đồng ý! Còn nữa, chuyện bộ trang sức, con đã giao cho công ty cậu gỉai quyết! Đối phương sẽ thương lượng với công ty, con hoàn toàn không cần lo!”

“Đúng đúng đúng, bà quản gia!” Thẩm Thất hết cách mà trả lời.

Từ khi con gái hiểu chuyện đến giờ, nhà này, cơ bản là Tiểu Hà quyết định!

Phong cách Thẩm gia cứ mãi là chiều con gái.

Cho nên Tiểu Hà giờ chính là công chúa của cả nhà họ Thẩm, từ Thẩm lão phu nhân cho đến Tiểu Duệ, trên dưới bốn thế hệ cùng nhau chiều.

Thẩm Thất nếu dạy dỗ Thẩm Hà, Thẩm Hà sẽ khóc kêu là mammy không thương con, thế là cả nhà cùng chỉ trích Thẩm Thất.


Thẩm Thất cũng hết cách.

Được điều Thẩm Hà không trở nên hư đốn, Thẩm gia tuy chiều như công chúa, nhưng cần dạy thì vẫn cứ dạy.

Nếu không, Thẩm Hà chiếc mầm nhỏ này sao có thể thành nhà thiết kế hình tượng nhân vật cho công ty game?

Thẩm Hà tiếp tục nhắc nhở Thẩm Thất: “Mamamy, sự nghiệp tuy quan trọng, nhưng đừng quên tìm bố dượng cho con!”

“Vâng vâng vâng, bà quản gia!” Thẩm Thất hết chịu nổi trả lời: “Được rồi không nói với con nữa, mẹ đi nghỉ một lát. Lát nữa là khởi hành đi về thành phố Vinh. Con ở nhà ngoan nhé, trời lạnh rồi mặc nhiều một chút!”

“Mammy yên tâm đi! Ngoại ngày nào cũng cho con mặc thật dày!” Thẩm Hà cười hi hi nói: “Mấy hôm nay mẹ không rảnh lên mạng cũng tốt, nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng cũng không lên mạng. Nếu không thì hai người lại bỏ qua nhau nữa rồi! Mammy, mẹ và nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng thật ăn ý với nhau! Mẹ không lên mạng, cậu ấy cũng không lên mạng. Cậu nói, qua một thời gian nữa, công ty game sẽ mời mấy vị đại thần và game thủ cùng tham gia cuộc gặp gỡ offline, đến lúc đó mẹ và nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng cũng đi nhé. Lỡ như cậu ấy đẹp trai như trong game vậy thì sao? Thế thì con không phải là có bố dượng rồi sao?”

Thẩm Thất lần nữa dựa chán: “Ơ, chuyện này để sau hẳn nói. Vẫn chưa chắc được.”

Thẩm Hà nhếch miệng nói: “Được, có thời gian nhất định phải đi đó!”

“Được.” Thẩm Thất chào tạm biệt, thì cúp máy.

Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa, Thẩm Thất đặt điện thoại xuống: “Mời vào, cửa không đóng.”

Cửa phòng đẩy ra, là Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ cầm theo một chiếc rổ cười híp mắt, nói với Thẩm Thất: “Trái cây tươi vừa mới mua ở ngoài, đã rửa sạch qua, đem cho cô một chút.”

“cám ơn nhé!” Thẩm Thất đưa tay nhận láy chiếc rổ, nói: “Hạ Nhật Ninh cũng có chứ?”

Tiểu Hạ cưới híp mắt mà nói bừa: “Không có! A, tôi quên đưa cho chủ tịch rồi, không biết cô seven có thể đưa giúp tôi không? Xem đầu óc của tôi! Vừa lúc tôi có chuyện cần làm.”


“Tất nhiên là được.” Thẩm Thất cười đáp.

Tiểu Hạ thấy Thẩm Thất đi gõ cửa phòng Hạ Nhật Ninh, không kiềm được nắm chặt tay, chủ tịch à, tôi đã tạo cơ hội cho hai người, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy!

Tiểu Hạ vẫn muốn tiếp tục xem, Tiểu Xuân trực tiếp kéo Tiểu Hạ đi.

“Làm gì thế? Tớ không dễ gì mới tạo được cơ hội cho thiếu phu nhân và chủ tịch!” Tiểu Hạ vội vã nói.

Tiểu Xuân không chịu nổi lắc đầu, nói: “Ở đây có chuyện rắc rối hơn việc để thiếu phu nhân và chủ tịch cùng ở chung một phòng, chuyện này, cần cậu đi một chuyến.”

“Chuyện gì thế?” Tiểu Hạ liền cảnh giác: “Là Sùng Minh về rồi? Gan của tên này đúng là không nhỏ, tuy nhiên dám về Việt Nam? Lần trước xử lý hắn ta, chưa đủ sao?”

‘Lần này khác, dựa vào tư liệu cho thấy, hắn ta là vì Thẩm Lục mà đến. Trước mắt, chưa đến tỉnh Nghệ An, nhưng đã đến tính G.” Tiểu Xuân trả lời nói: “Cậu còn nhớ chuyện bốn năm trước, chuyện Sùng Minh khắp nơi tìm hacker cao cấp kai không? Xem ra, giấu được bốn năm, có phần không giấu được nữa.”

Tiểu Hạ liền không nói nữa.

“Tuy rằng thiếu phu nhân và chủ tịch đều chưa hồi phục trí nhớ, nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm chuyện của Thẩm Lục. Nói cho cùng, đó là anh hai của thiếu phu nhân. Năm đó, chúng ta cũng thấy rõ, thiếu phu nhân quan tâm anh hai cô ấy tới mức nào. Nếu như Sùng Minh đến tỉnh G muốn gây bất lợi với Thẩm Lục, thiếu phu nhân nhất định bị đả kích mạnh. Tiểu Hạ, chuyện này, thì phiền cậu đi một chuyến rồi. Nếu Thẩm Lục không sao còn tốt, nếu như Sùng Minh ra tay với Thẩm Lục, thì đều dựa vào cậu cả!” Tiểu Xuân đơn giản nói.

Tiểu Hạ liền gật đầu: “Tớ hiểu rồi. Tớ lập tức đi ngay. Mấy năm nay, hành tung của Sùng Minh cứ thực thực ảo ảo. Tớ còn nghĩ hắn ta đã từ bỏ tìm kiếm rồi chứ, không ngờ, cuối cùng vẫn đến.”

“Nó có lẽ là tình cờ chăng.” Tiểu Xuân cười khổ: “Nói cho cùng, một hacker cao cấp, cũng có khi có sơ sót.”

“Tớ biết rồi. Tớ giờ đi xin phép với chủ tịch, lấy việc riêng làm cớ để đi đến tỉnh G.” Tiểu Hạ liền nói: “Bên đây thì nhờ cả vào cậu đấy! Khi có thể tác hợp thì cứ tác hợp, chỉ cần hai người họ bên nhau, tớ không tin là lửa gần rơm mà không bén!”

Tiểu Xuân trừng cậu ấy với hàm ý không tốt lắm: “Cậu giao du với nhiều cô gái như thế, cũng không thấy cậu với ai bén lửa đó thôi!”

Tiểu Hạ liền nói: “Đó sao giống nhau được? Nếu như tớ có thể gặp được người con gái chấp nhận vì tớ mà từ bỏ tất cả, tớ nhất dịnh có thể khiến nó bén lửa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận