Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Thất bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rất khó tin.

Những người khác lộ ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi.

“Cô là một cô gái xinh đẹp, đương nhiên cô sẽ để ý đến nhan sắc của mình đúng không?” Tộc trưởng Mạc nói với Thẩm Thất: “Nếu như lúc cô già đi, bỗng nhiên cô lại biết được một thứ bảo bối vừa giúp cô duy trì thanh xuân, lại còn làm cô trẻ ra. Hơn nữa lại không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì thì cô có động lòng không?”

Thẩm Thất gật đầu: “Có!”

Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhanh chóng quét qua Thẩm Thất.

Năm nay Thẩm Thất đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Rất nhiều phụ nữ ở độ tuổi của cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi.

Vậy mà Thẩm Thất lại chăm sóc rất tốt, da dẻ cô căng bóng, trông cô vẫn giống một thiếu nữ vừa mới mười tám.

Nhưng đây lại là kết quả của việc Thẩm Thất đã dùng vô số loại mỹ phẩm cao cấp.

Chuyện chăm sóc da của phụ nữ tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, huống chi Thẩm Thất lại còn là thợ trang điểm nên đương nhiên cô sẽ biết rõ muốn giữ gìn làn da của mình thì cần phải làm những gì.

Vì vậy, khi tộc trưởng Mạc hỏi Thẩm Thất như vậy, cô đã không hề lưỡng lự mà trả lời.

Tộc trưởng Mạc rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Thất.


Cô bé này rất được, có gì là nói thẳng chứ không giả nhân giả nghĩa như những người khác.

“Nếu như biết được thứ này ở đâu, vậy sau khi giành được, cô có nghĩ sẽ độc chiếm nó không?” Tộc trưởng Mạc lại hỏi.

Thẩm Thất do dự một lát rồi mới trả lời: “Vấn đề này rất khó trả lời. Dù sao thì cháu vẫn đang ở tuổi thanh xuân, chưa bước đến độ tuổi nhan sắc tàn phai. Hơn nữa, cháu lại còn là thợ trang điểm nên cháu hiểu rõ cách để giữ gìn nhan sắc. Vì vậy có lẽ cháu không thể cảm nhận được tâm trạng đó. Nếu như thứ này là vật vô chủ thì cháu nghĩ cháu sẽ chiếm lấy nó. Nhưng nếu như nó là vật có chủ nhân thì dù có thích thế nào đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không cướp nó đi.”

Tộc trưởng Mạc lại mỉm cười: “Đúng là một cô gái lương thiện. Thảo nào ông trời lại chiếu cố cô, cho cô một gương mặt y như Phật vậy.”

Thẩm Thất cười một cách ngượng ngùng.

“Các cô cậu có thể tới đây cũng xem như đã mang thành ý tới rồi. Sau khi biết được tác dụng của chiếc áo tơ vàng này, các cô cậu có định tiếp tục khuyên vị nữ giáo sư kia nữa không?” Tộc trưởng Mạc hỏi.

Thẩm Thất gật đầu: “Có chứ ạ. Đúng là tuổi tác của cô cháu không nhỏ nữa, cô ấy cũng sẽ luyến tiếc tuổi thanh xuân của mình. Nhưng cháu tin rằng, cô cháu sẽ không làm những chuyện không hợp đạo lý như vậy. Sở dĩ cô ấy lấy chiếc áo tơ vàng đi chắc là vì cô ấy có nỗi khổ tâm không nói ra được. Xin tộc trưởng cho chúng cháu một cơ hội để gặp cô Ella. Nói không chừng chúng cháu lại có thể cởi nút thắt và xử lý tốt được chuyện này thì sao.”

Tộc trưởng Mạc nói: “Cũng được. Vậy thì cô đi gặp trước đi đã.”

Tộc trưởng Mạc quay đầu lại nhìn Hạ Nhật Ninh rồi nói: “Tổng giám đốc Hạ cảm thấy Mạc Gia trấn thế nào?”

“Rất tuyệt ạ.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Tộc trưởng có chuyện muốn nói với cháu à?”

Tộc trưởng Mạc nở nụ cười, chòm râu dê của ông ấy vểnh lên.


Hạ Nhật Ninh liền nói với Thẩm Thất: “Em và Tiểu Nghĩa đi gặp cô đi, anh ở đây nói chuyện với tộc trưởng một lát.”

Thẩm Thất không biết bọn họ định nói chuyện gì, nhưng cô cũng đoán được hẳn là bọn họ định trao đổi gì đó.

Vì vậy cô liền gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu Nghĩa rời đi.

Thẩm Thất vừa đi khỏi thì Hạ Nhật Ninh liền nhìn tộc trưởng Mạc: “Tộc trưởng muốn điều kiện gì vậy?”

Tộc trưởng Mạc lập tức cười ha ha: “Người ta thường nói tổng giám đốc Hạ Thị thông minh xảo quyệt, không từ thủ đoạn, cao cao tại thượng. Nhưng xem ra, cũng không hẳn vậy. Tổng giám đốc Hạ còn biết cách uy hiếp nữa.”

“Vậy thì sao ạ?” Hạ Nhật Ninh không hề ngần ngại mà trả lời: “Có uy hiếp cũng cần phải uy hiếp người cùng đẳng cấp với mình thì mới có ý nghĩa. Những người bình thường, muốn với cũng không thể với tới được.”

Tộc trưởng Mạc gật đầu đồng ý: “Đúng thế, đúng thế. Nếu như tổng giám đốc Hạ đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng nói thẳng luôn. Tôi hỏi tổng giám đốc Hạ một câu, nếu như vị nữ giáo sư kia không chịu trả lại chiếc áo tơ vàng thì tổng giám đốc Hạ định đền bù thế nào?”

Hạ Nhật Ninh lập tức híp mắt lại, ông già này cũng thú vị đấy chứ!

Sau khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa rời khỏi căn phòng kia, lập tức có người dẫn họ xuống lầu. Họ đi qua một mảnh sân ở cửa sau rồi đến một ngôi nhà hai tầng nhỏ.

Ở trước cửa có người canh giữ.

Lúc nghe nói bọn họ đến đây theo lệnh của tộc trưởng thì mấy người kia mới mở cửa nhà ra.


Thẩm Thất vội vàng đi vào trong, cô vừa đi vừa gọi: “Cô ơi, cháu là Tiểu Thất đây! Cô đang ở đâu thế?”

Quả nhiên, trong nhà truyền ra một giọng nói: “Tiểu Thất à? Sao cháu lại đến đây? Mau về đi!”

Thẩm Thất nghe thấy giọng nói của Ella thì vô cùng vui vẻ, cô vội vàng chạy đến trước cửa căn phòng rồi nói: “Cô à, cháu đến để cứu cô.”

Cái giây phút Thẩm Thất nhìn thấy Ella, những lời cô định nói ra đều nuốt lại.

Thẩm Thất há miệng to như cọc gỗ, cô đứng yên tại chỗ.

Lưu Nghĩa đang định chào hỏi theo Thẩm Thất, nhưng vừa ngẩng đầu định mở miệng nói cũng lập tức đứng yên tại chỗ.

Ella trước mặt họ là một người có làn da trẻ trung, căng bóng và nhẵn mịn, nhìn chẳng già hơn Thẩm Thất là bao.

Đâu ra một người phụ nữ trung niên mà lại trẻ trung thế này?

Ella không dịu dàng giống như hầu hết những người phụ nữ khác mà lại mang trên mình khí khái anh hùng.

Một người phụ nữ trông trẻ hơn hai mươi tuổi như Ella hoàn toàn không thua Thẩm Thất và Lưu Nghĩa trước mặt chút nào.

Ella cười khổ một tiếng, bà sờ gương mặt mình rồi nói: “Có phải các cháu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không? Cô cũng cảm thấy thế đấy. Nhưng mà tất cả lại xảy ra một cách rõ ràng như vậy.”

“Cô à.” Một lúc lâu sau Thẩm Thất mới khôi phục lại tinh thần, cô vội vàng bước lên cầm lấy tay El rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Chuyện này đúng là quá kỳ lạ đấy nhỉ? Là tà thuật phải không ạ? Cô đã đến bệnh viện khám thử xem chưa ạ? Có phải trong người cô có cái gì không, nó có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?”

Thấy Thẩm Thất quan tâm đến sức khỏe của mình trước chứ không phải truy hỏi tung tích về chiếc áo tơ vàng, đôi mắt Ella liền nóng lên.

“Cô à, những lời người khác nói cháu chỉ bỏ ngoài tai thôi. Cháu muốn nghe cô nói xem có chuyện gì đã xảy ra hơn ạ.” Thẩm Thất nói: “Chuyện này đúng là quá vô lý, thực sự khiến cho người khác không thể chấp nhận nổi.”


Ella cười khổ một tiếng rồi nói: “Tiểu Thất, Tiểu Nghĩa, các cháu ngồi đi.”

Lưu Nghĩa vẫn đang chấn động đến mức há hốc miệng, nghe thấy những lời El nói, Lưu Nghĩa như người mộng du ngồi bên cạnh Thẩm Thất.

“Nếu như cô nói, cô lấy chiếc áo tơ vàng chỉ vì khảo cổ, cháu có tin không?” Ella cười khổ rồi nói: “Lúc cô đi dạy trên trường, cô đã nhìn thấy một quyển sách ở thư viện, trong quyển sách này có trích dẫn một ghi chép lịch sử. Trong đó nói rằng, sở dĩ một trong tứ đại mỹ nhân - Quý phi Dương Ngọc Hoàn trẻ mãi không già là nhờ vào một bộ trang phục thần kỳ. Lúc đầu, cô cũng không để ý lắm, nhưng trùng hợp là nhóm trộm mộ mà cô đi cùng lúc trước gửi thư nói với cô rằng, họ muốn mời cô chỉ đạo kỹ thuật để cùng xuống mộ. Hơn nữa, họ còn gửi tư liệu về ngôi mộ cho cô nữa.”

“Điều trùng hợp là lúc đó cô đang làm một nghiên cứu khảo cổ về thời Tống và thời Nguyên. Lúc nhìn thấy một vị tộc trưởng của Mạc gia được chôn cất, thì cô liền nhớ lại chuyện vật báu được chôn cùng Dương Ngọc Hoàn. Sau đó cô liên hệ hai chuyện này lại với nhau, sau khi tra cứu rất nhiều tài liệu, cô khẳng định chiếc áo tơ vàng trong đoạn ghi chép lịch sử kia đúng là có thật.”

“Ngôi mộ mà nhóm đạo mộ kia định trộm lại chính là ngôi mộ của Mạc gia. Cô nhất thời không cưỡng lại được cám dỗ này nên mới đồng ý. Nhân dịp nghỉ hè không có việc gì làm nên cô đã đi cùng bọn họ. Đám người này đều là những tay trộm mộ chuyên nghiệp, hơn nữa lại còn có kỹ thuật gia truyền. Vì vậy họ phân công rất rõ ràng. Lúc cô đề cập đến chuyện cô muốn lấy chiếc áo tơ vàng trong ngôi mộ kia thì bọn họ đã vui vẻ đồng ý.”

“Vậy nên cô đã đi vào trong ngôi mộ kia với bọn họ. Thực ra kiến trúc ngôi mộ này rất đơn giản, nó không có quá nhiều cơ quan. So với mộ của Đại đế thì nó đúng là không đáng nhắc đến. Bọn họ đã thuận lợi lấy được thứ mình muốn, lúc tìm kiếm chiếc áo tơ vàng, cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực. Cuối cũng cô phát hiện ra nó ở cửa của một sơn động.”

“Nhưng lúc đi đến cửa động, vừa bước chân vào bên trong, cô cảm thấy giống như bước chân vào một thế giới huyền ảo. Trong thế giới huyền ảo đó, cô đã nhìn thấy một câu chuyện tình yêu bi thảm. Cô là một nhà khảo cổ, dù không thể nói là có thể nắm rõ hết lịch sử Trung Quốc trong lòng bàn tay nhưng những sự kiện mà các nhân vật lịch sử đã trải qua thì cô cũng biết được ít nhiều. Vì vậy vừa liếc mắt là cô đã nhận ra đây là câu chuyện về Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.”

“Nó không giống với lịch sử mà chúng ta đọc được đâu. Đúng là Đường Minh Hoàng đã đối xử rất tốt với Dương Quý Phi, nhưng Dương Quý Phi lại không tận lực với Đường Minh Hoàng. Lúc ở trên núi Mã Nguy, Đường Minh Hoàng đã rất áp lực khi phải ban chết cho Dương Quý Phi, trên thực tế thì ngài ấy đã sắp xếp người thế thân, sau đó bố trí cho Dương Quý Phi giả dạng một cung nữ để chạy trốn. Lúc chạy trốn, Đường Minh Hoàng dặn nàng không được mang theo quá nhiều đồ để tránh gây ra sự nghi ngờ, nhưng Dương Quý Phi lại không nghe lời, nàng lén lút mang theo một ít đồ. Bởi vì bản thân Dương Quý Phi không thể mang theo quá nhiều đồ, cho nên đã giao áo tơ vàng lại cho một cung nữ nhỏ thân thiết bên cạnh bảo quản giúp. Dương Quý Phi đã dặn cô ta mang áo tơ vàng đến địa điểm chỉ định để trả lại cho nàng.”

“Nhưng cung nữ kia không hề mang áo tơ vàng đến trả lại. Bởi vì Dương Ngọc Hoàn đã chết thật rồi. Có người lo lắng rằng Dương Ngọc Hoàn sẽ được Đường Minh Hoàng đánh tráo, cho nên đã canh giữ con đường chạy trốn, bố trí cửa ải để ngăn chặn Dương Ngọc Hoàn chạy trốn thật sự. Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy không còn đường sống nữa nên nàng đã rút đao tự sát trước con mắt chăm chú của mọi người, chết ngay trên đường chạy trốn.”

“Sau khi người cung nữ họ Mạc mang áo tơ vàng rời đi, cô ta đến điểm hẹn chờ mãi mà không thấy Dương Quý Phi, vì vậy nên đã lặng lẽ rời khỏi núi Mã Nguy. Đồng thời cô cũng giữ gìn chiếc áo rất cẩn thận. Nhưng mà điều thú vị là, ngoài Dương Ngọc Hoàn ra thì không ai có thể mặc được chiếc áo tơ vàng này. Do đó, chiếc áo này đã trở thành vật gia truyền của nhà họ Mạc, truyền qua từng đời.”

“Đến cuối thời Tống, quân Nguyên ồ ạt xâm lược nước ta, bọn chúng chém giết, cướp bóc vô độ, không có việc ác gì mà chúng không làm. Những hành vi cướp đoạt trắng trợn của người dân nhiều không kể xiết. Trong đó, một tên đại tướng quân nghe nói bảo bối của Mạc gia có công dụng thần kỳ, vì vậy hắn đã đến Mạc gia đòi đồ, hắn bảo rằng muốn dùng thứ đó để tiến cống cho hoàng đế tương lai.”

“Tất nhiên Mạc gia sẽ không chịu, nhưng bọn họ có thể làm được gì dưới cường quyền chứ. Mạc gia đắn đo suy nghĩ mãi nên mới nghĩ ra cách này. Đúng lúc tộc trưởng qua đời nên tộc trưởng đời sau của Mạc gia đã biến chiếc áo tơ vàng thành vật chôn cùng để vận chuyển nó ra khỏi thành sau đó vùi xuống đất.”

“Tên đại tướng quân kia là một người thô lỗ, hắn đem quân đến lật tung cả Mạc gia nhưng vẫn không tìm được chiếc áo tơ vàng. Dưới cơn phẫn nộ, hắn đã hạ lệnh giết hết người trong thôn. Chỉ có những người đưa linh cữu ra ngoài mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Mạc gia từ chỗ đang lớn mạnh bỗng nhiên lụi tàn, nhưng mà bí mật này cũng được chôn vùi từ đó. Từ đó về sau, không còn ai nhắc lại chuyện này nữa. Sau này, lúc những người kia đến tuổi chết thì họ đều tự động đến đây tuẫn táng, thề sống thề chết bảo vệ bí mật này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận