Thẩm Lục thản nhiên nhìn cô gái này một cái, không hề nói gì cả.
Anh ấy nhìn cô ta từ trên xuống dưới, thua xa Thẩm Thất nhà ta rất nhiều.
Từ chối.
Thẩm Lục không hề đáp trả tấm lòng của cô ấy.
Sùng Minh lập tức vui mừng ra mặt.
Nhìn đi, nhìn đi nào, não đậu hũ à, Thẩm Lục người ta sao lại chấm cô được chứ! Cô hãy bỏ cuộc sớm đi!
Sùng Minh đi thẳng về phía Thẩm Lục, đẩy anh đi khỏi chỗ đó: “Vừa đúng lúc anh qua đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Lục gật đầu, đi theo Sùng Minh xoay người rời khỏi.
Cô gái cứ đứng trầm ngâm tại chỗ, suốt nửa ngày vẫn không hoàn hồn lại được.
Cái gì? Cô ấy đã bị từ chối vô thanh như vậy ư?
Bị bị bị nam thần từ chối rồi!
Sau khi Thẩm Lục đi theo Sùng Minh rời khỏi, thì anh mới ngước đầu lên nhìn Sùng Minh: “Anh có chuyện gì sao?”
Sùng Minh khẽ ho một tiếng nói: “Tôi cũng không có chuyện gì, tôi chỉ cảm thấy anh đang khó xử, đại khái là không muốn chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy, nhưng lại không biết nên từ chối thế nào, nên mới cố tình nói như vậy.”
Thẩm Lục khẽ cười: “Tôi còn tưởng anh ghen.”
Sùng Minh cười nham hiểm: “Tôi đã ghen rồi! Nhưng, tôi ghen với cô ta.”
Thẩm Lục xoay người lại: “Thôi đi! Anh hãy đi tìm người khác đi.”
Nhìn thấy Thẩm Lục vẫn không chịu cho mình cơ hội, Sùng Minh bèn thở dài một tiếng!
Ngay một nơi khác, Hạ Nhật Ninh đang bàn chuyện say sưa với thị trưởng, bí thư.
Thị trưởng hơi cúi người xuống, vừa mừng lại vừa lo nói: “Hạ tổng nói thật sao? Thật sự ngài sẽ đầu tư khu du lịch này tại thành phố Hải Phòng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Nhưng mà, điều kiện của tôi là, tập toàn Hạ Thị phải nắm hết tất cả các cổ phiếu đầu tư. Hai vị hãy yên tâm, về mặt thuế thì nhất định sẽ không thiếu một đồng nào đâu.”
“Hạ tổng ăn thịt thì ít nhất cũng cho chúng tôi húp miếng canh chứ?” Bí thư đùa nói: “Tập đoàn Hạ Thị đã lớn mạnh như vậy rồi, liệu còn quan tâm đến nguồn thu nhập nhỏ xíu của Hải Phòng này sao?”
“Tại sao hai vị không nói rằng, tất cả những nguy cơ này đều sẽ do tập đoàn Hạ Thị gánh chịu hết chứ?” Hạ Nhật Ninh nhíu mày lên, bá đạo nói: “Nếu chỉ ham tiền mà không chịu thiệt, thì không được đâu. Tôi chỉ là một người kinh doanh mà thôi, mục đích của tôi chỉ là kiếm tiền. Dù sao thì, đây cũng không phải là làm từ thiện.”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh, vừa bá đạo vừa thuyết phục.
Dù cho là hai vị bôn ba thương trường vô cùng điêu luyện như họ, khi đối diện với Hạ Nhật Ninh, cũng bị ép đến nỗi không cách nào ngước đầu lên được.
Hạ Nhật Ninh là ai chứ?
Hắn chuyên giao tiếp với những người quan trọng của các nước mà!
Hắn đã cất công tới nói chuyện với họ tại Hải Phòng, thì đã rất nể mặt rồi.
Trước kia những mối làm ăn tương tự như vậy, chỉ cần một người quản lý chi nhánh dưới quyền hắn là có thể hoàn thành.
Đâu cần phải Hạ Nhật Ninh đích thân nhúng tay vào chứ?
Nếu không phải là vì Mạc Gia, nếu không phải vì El, thì sao Hạ Nhật Ninh lại chịu tốn công sức này được?
“Vâng vâng, Hạ tổng nói đúng.” Thị trưởng và bí thư bốn mắt nhìn nhau, hai người đó cứ bất lực nhìn thấy cục thế hiện tại của mình trong mắt đối phương, thật sự không cách nào thay đổi được nữa rồi.
Hạ Nhật Ninh trầm ngâm một hồi, tiếp tục nói: “Nghe nói cố tích nhân tạo trong thành phố của các vị, cũng tiến hành khá thành công. Kéo chỉ số GDP nguyên một quý lên cao. Chúng ta có trong tay cổ tích lịch sử thực thụ, nhưng lại không lợi dụng và khai phá, thì không biết liệu hai điều này khi viết vào bảng báo cáo thành tích của hai vị, thì sẽ ra sao đây?”
Trán của thị trưởng và bí thư chợt chảy mồ hôi lạnh liên tục.
Tuy đây không phải là tỉnh Nghệ An, cũng không phải là địa bàn của Hạ Nhật Ninh.
Nhưng sức ảnh hưởng của Hạ Nhật Ninh quả thật là rất đáng sợ!
Nếu Hạ Nhật Ninh gửi lời chào hỏi lên ủy ban tỉnh, thì bảng thành tích của họ sẽ không cách nào thoát khỏi tay hắn!
Không dựa vào điều gì khác, mà chỉ dựa vào mối quan hệ dây tơ rễ má của Hạ Gia trong nước, thì cũng không cách nào xem thường được!
Vì thế, khi nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy, thì hai người đó mới không dám tiếp tục kiên trì nữa.
“Hạ tổng là nhà kinh doanh, chúng tôi chỉ là quan chính trị mà thôi. Về kinh doanh thì đương nhiên sẽ không hiểu nhiều bằng Hạ tổng. nếu Hạ tổng đã có quyết định, thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức phối hợp với ngài.” Thị trưởng lập tức từ tốn nói: “Chỉ là không biết Hạ tổng dự định đầu tư nguồn vốn tổng cộng là bao nhiêu?”
Đầu tư bao nhiêu tiền, có nghĩa là có thể giải quyết được vấn đề việc làm bấy nhiêu của nơi này!
Hạ Nhật Ninh cười như không cười nhìn hai người đó: “Vậy hai vị muốn có được bao nhiêu thành tựu trong chính trị?”
Chỉ một câu nói, đã có thể ba người ngầm hiểu rõ nhau hết trong lòng.
“Hạ tổng quả nhiên là người sảng khoái.” Bí thư cười ha hả nói: “Việc này chỉ mình tôi quyết định thì không được, còn phải được sự đồng ý của thị trưởng nữa.”
Thị trưởng đã kề vai sát cánh bí thư của mình từ rất lâu rồi để có thể đi tới địa vị này, nên đã rất am hiểu ý của nhau.
Nghe thấy bí thư nói như vậy, thị trưởng bèn nói: “Tôi sẽ xin phép cấp trên trước, chỉ là có thành công hay không, thì vẫn phải nhờ Hạ tổng ra sức giúp đỡ.”
“Dễ thôi dễ thôi.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười đứng dậy nói: “Hai vị cứ về đợi tin tốt lành nhé. Nghe nói lần này có một vị trí đang trống tại ủy ban tỉnh.”
Hạ Nhật Ninh vừa nói tới đây thì mọi người đều đã hiểu hết rồi.
Ba người cứ nhiệt tình bắt tay nhau.
Thị trưởng và bí thư không nán lại lâu hơn nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đợi đến khi họ đi khỏi, những người tại đó mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chơi đùa với nhau.
Văn Nhất Phi nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi ra, thuận miệng hỏi: “Thương lượng xong rồi sao?”
“Nếu chuyện nhỏ nhặt như vậy mà còn làm không xong, thì vị trí này của tôi đã sớm bị người khác thay thế từ lâu rồi.” Hạ Nhật Ninh nhận lấy ly rượu vang từ trong tay Văn Nhất Phi, việc đầu tiên hắn làm là truy tìm Thẩm Thất khắp nơi.
Khi hắn nhìn thấy Thẩm Thất vừa cười vừa nói với Lưu nghĩa, đôi mắt hắn mới nhẹ nhõm theo.
“Họ đồng ý nhanh như vậy, chắc là muốn ngồi những vị trí trên ủy ban tỉnh chứ gì?” Văn Nhất Phi thản nhiên nói.
“Ừ.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Khoảng thời gian này, trên đó đang chống tham ô, nên đã có rất nhiều vị trí được bỏ trống.”
Khóe miệng Văn Nhất Phi cong lên: “Chuyện thường tình mà. Đúng rồi, Mạc tộc trưởng đã kèm theo điều kiện gì với anh vậy?”
Sau khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa rời khỏi, Mạc tộc trưởng ngoại trừ giao dịch này với Hạ Nhật Ninh, còn mời Hạ Nhật Ninh đi qua phòng kế bên một mình, không biết họ đã nói gì.
Khi về đến phòng, thì trên mặt của Mạc tộc trưởng cứ cười miết.
Nếu nói họ không có giao dịch gì khác, thì có đánh chết Văn Nhất Phi cũng không tin!
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: “Đúng là đã có điều kiện kèm theo. Nhưng việc này, có chút khó xử.”
Văn Nhất Phi nhíu mày nói: “Tôi biết chắc chắn sẽ có điều kiện kèm theo mà! Nếu không, chỉ dựa vào việc nhỏ như chính phủ bản địa đồng ý với việc xây dựng khu du lịch, thì sao lại có thể kìm chân anh lại được chứ? Nói đi, rốt cuộc là điều kiện gì?”
Hạ Nhật Ninh thở dài một hơi nói: “Mạc tộc trưởng nói, nếu chiếc áo choàng vàng đó không cách nào gỡ xuống được, thì hãy cho cô tìm đàn ông bản địa để kết hôn.”
“Phụt.” Trong miệng Văn Nhất Phi phun ra hết tất cả rượu vang ra ngoài, không màng đến hình tượng gì nữa!
“Cái cái gì?” Văn Nhất Phi cứ ấp ơ ấp úng.
“Mạc tộc trưởng nói. khi anh ấy nhìn thấy cô, thì anh ấy đã đoán ra được rồi, chiếc áo choàng vàng đó đã tìm được chủ nhân của mình, sẽ không gỡ xuống được đâu.” Hạ Nhật Ninh thốt ra một tiếng cười đau khổ: “Có phải có chút mơ hồ hay không? Ừ, lúc tôi nghe được thì tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng sự thật hình như đúng là như thế, chiếc áo choàng vàng đó thật sự không thể trả về được nữa. Tiểu Thất cũng đã từng xác nhận qua, cô ấy có thể trở về lúc 20 tuổi, đích thực là do chiếc áo choàng vàng đó. Cho nên, Mạc tộc trưởng nói, nếu không lấy chiếc áo choàng vàng về được, thì hãy để lại DNA của cô đi. Anh ấy muốn xem thử, đứa con mà cô ấy sinh ra cùng người đàn ông của Mạc Gia, có gì bất thường hay không.”
“Anh đã đồng ý rồi ư?” Văn Nhất Phi kinh ngạc nhìn thấy Hạ Nhật Ninh: “Đây không phải là phong cách xưa kia của anh! Sao anh lại đồng ý với những việc như vậy chứ?”
Hạ Nhật Ninh nhìn Văn Nhất Phi đầy ẩn ý, sau đó lại nói một đầu đầy ẩn ý: “Nhất Phi, anh có từng nghĩ qua, Mạc đại ca thật sự rất xứng đôi với cô không?”
Văn Nhất Phi vô cùng choáng váng!
Trời ơi tên ác ôn này!
Chắc hắn ta đã có âm mưu này từ sớm rồi chứ gì?
Anh còn làm ra vẻ không muốn bị người khác tính toán!
Rõ ràng là anh muốn đặt bẫy những người khác luôn mà!
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Mạc đại ca năm nay đã bốn mươi bốn tuổi rồi, vẫn chưa kết hôn. Cô cô năm nay cũng bốn mươi mấy tuổi rồi, cũng chưa từng kết hôn. Bây giờ cô ấy trẻ lại nhiều tuổi như vậy, xét về mặt sinh lý và độ chính chắn tâm lý, là thích hợp với Mạc đại ca nhất.”
Văn Nhất Phi sau khi nghe xong, bèn gật đầu đồng ý: “Cũng đúng! Với trải nghiệm của Mạc đại ca, những người phụ nữ bình thường rất khó đáp ứng nhu cầu tình cảm của anh ấy. Nhưng cô thì lại khác, cô là nhà khảo cổ, trải qua vô số lần thám hiểm, có sức chịu đựng mạnh lớn và trải nghiệm phong phú. Nhưng bây giờ đột nhiên đã trẻ đi hai mươi tuổi, cơ thể cũng quay về thời kỳ sung mãn nhất. Đúng là rất xứng đôi. Trời ơi, tôi cảm thấy chiếc áo choàng vàng này, đúng là định mệnh mà.”
Hạ Nhật Ninh cười lên nói: “Đúng vậy, khi tôi nghe thấy cô ấy bị bám lấy, thì phản ứng đầu tiên của tôi là cái này đó. Không ngờ, nó còn tốt hơn tưởng tượng của tôi. Anh nói xem, liệu Mạc đại ca và cô cô có khả năng này không?”
Văn Nhất Phi sờ vào cằm và nói: “Việc này cũng chưa chắc. Nhưng mà, chắc có khả năng đó! Hèn gì anh nói, anh phải ở lại thêm mấy ngày, thì ra là để tác hợp cho họ à!”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Đương nhiên rồi! Nếu không thì, chỉ việc nhỏ như thế mà có thể níu chân tôi ư?”
Văn Nhất Phi gật đầu: “Thật thú vị.”
Phạm Thành Phạm Ly bị một đống con gái vây quanh, cứ như cá gặp phải nước vậy, bọn họ cứ vây quanh hai người họ, không ngừng phát ra từng đợt từng đợt tiếng cười lớn.
Văn Nhất Phi nhìn một cái về phía bên đó nói: “Khi nào thì bọn họ mới có thể giống như người bình thường được đây?”
“Đừng miễn cưỡng nữa.” Hạ Nhật Ninh cũng nhìn Phạm Thành và Phạm Ly một cái: “Họ khác chúng ta. Tình yêu đối với họ là không thể miễn cưỡng được.”
“Nhưng tôi vẫn không cam tâm.” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng nói: “Mỗi khi nghe thấy họ nói những lời nói vô dụng về tình yêu, thì tôi cứ cảm thấy thương xót cho họ.”
“Chắc cần phải có thêm thời gian,” Hạ Nhật Ninh cũng thở dài theo nói: “Có rất nhiều chuyện, không phải thời gian có thể bù đắp được.”
“Văn Nhất Phi gật đầu: “Năm xưa, cũng tại tôi hết. Nếu lúc đó tôi có thể ở bên họ thường xuyên, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?”
“Được rồi, đừng tự trách mình nữa. Việc này vốn không có liên quan gì đến anh.” Hạ Nhật Ninh nâng tay lên vỗ vai của Văn Nhất Phi nói: “Ngược lại tôi cứ cảm thấy anh phải quan tâm về tình yêu của anh thì tốt hơn. Phạm Thành Phạm Ly tuy mỗi ngày đều vui đùa trong chốn ong bướm, nhưng họ chưa hề rung động. Nhưng anh đã rung động hết rồi! Chẳng lẽ anh dự định cứ tiếp tục như vậy sao? Anh cảm thấy Lưu Nghĩa sẽ đợi anh do dự hoài sao?”