Tất cả mọi người đều cảm thấy rất buồn cười.
Một căn nhà ở nông thôn đáng giá được bao nhiêu tiền?
Cũng không phải là biệt thự, chỉ là một dân cư bình thường. Còn là một dân cư cũ kỹ, nhìn ra tuổi nhà củng sắp hai mươi năm rồi.
Cao lắm cũng chỉ có 330 triệu thôi.
Đoán chừng còn là kiểu nhà không có người muốn.
Triển Hiểu Lâm vậy mà cũng có thể đem chủ ý để tới trên cái dân cư này, ông ấy sớm không muốn trễ không muốn, mà cố ý vào lúc người của Triển gia trở về nông thôn mới đưa ra ý kiến phân đều.
Lòng dạ hiển hiện rõ ràng ra bên ngoài, đến người đi ngoài đường cũng có thể nhìn ra.
Hạ Nhật Ninh nói: "Không sao, Triển Bác đã trở về rồi, chuyện này, hắn có thể xử lý tốt đấy."
Nếu là Triển Bác của trước kia, có lẽ còn rất khó nói.
Triển Bác của bây giờ, cũng không phải là một kẻ dễ bị bắt nạt rồi.
Triển Hiểu Lâm muốn xiết chặt đứa cháu trai này, cẩn thận bị vỡ răng đấy.
Thẩm Thất nghĩ xem, thấy cũng đúng.
Nếu có Triển Bác ở đây, người khác sẽ không dám đơn giản ăn hiếp người nhà của bọn họ đấy.
Lúc mọi người đang vây quanh cùng ngồi uống canh nói chuyện phiếm, Phùng Mạn Luân cuối cùng lại lần nữa gặp Triệu Văn Văn.
Trải qua lần đả kích ở lần thứ nhất trước kia, Phùng Mạn Luân dường như trong nháy mắt đã già đi mấy tuổi.
Anh không còn hăng hái như thế nữa, ngược lại trở nên âm trầm đi rất nhiều.
Lúc Triệu Văn Văn gặp được Phùng Mạn Luân, nhịn không được sửng sốt một hồi.
"Triệu tiểu thư, mời ngồi." Phùng Mạn Luân giơ tay, mời Triệu Văn Văn ngồi xuống.
Triệu Văn Văn hơi có chút lo lắng không yên mà ngồi xuống, nhìn xem Phùng Mạn Luân: "Phùng thiếu gia tìm tôi có chuyện gì?"
Phùng Mạn Luân đem một phần văn bản tài liệu giao cho Triệu văn văn, nói: "Tôi muốn cùng với cô làm một khoản giao dịch."
Triệu Văn Văn tiếp lấy văn bản tài liệu, thô sơ giản lược mà xem một cái, khóe miệng khẽ cong: "Tôi nhớ được là Phùng thiếu gia đã cự tuyệt tôi, hơn nữa còn cảnh cáo tôi, kêu tôi đừng lại xuất hiện ở trước mặt của Phùng thiếu gia nữa. Tôi không phải là người không biết điều, nhưng mà tôi không muốn làm cái kẻ ngu. Vì vậy, Phùng thiếu gia có thể giải thích một cái lý do không?"
"Lý do rất đơn giản, cuộc chiến âm thầm của tôi cùng Hạ Nhật Ninh, tôi đã thua rồi." Phùng Mạn Luân không e dè tình cảnh của mình: "Tôi nghĩ càng muốn trọng chấn kỳ cổ, thì cần sự viện trợ từ bên ngoài. Nếu như Phùng gia cùng Triệu Gia trở thành quan hệ thông gia, là cục diện cả hai cùng có lợi. Không những được kéo cao cổ phiếu của hai nhà chúng ta, còn có thể hệ thống lại địa bàn cùng thực lực, lần nữa cùng Hạ gia ganh đua này nọ."
"Vì vậy, Phùng thiếu gia định cân nhắc đề nghị của tôi sao?" Triệu Văn Văn bình tĩnh mà nhìn xem Phùng Mạn Luân.
Cô thân là hoàng hậu catwalk, đương nhiên không phải là một chút lợi ích nhỏ li ti là có thể lay động được.
Phùng Mạn Luân ung dung mà cười cười, nói: "Theo tôi được biết, Triệu tiểu thư cũng không phải là ưng ý tôi Phùng mỗ nhân. Tôi Phùng mỗ nhân cũng đương nhiên là lòng có tương ứng. Hai người chúng ta kết hôn, không bằng nói là sự trói buộc của hai tập đoàn. Thẳng thắn mà nói, đây chỉ là một trận giao dịch. Nhưng mà, điều này cũng không có gì không tốt. Tôi sẽ không can thiệp chuyện sau khi kết hôn của cô, chỉ cần đừng gây loạn quá mức là được rồi."
Triệu Văn Văn khẽ cười: "Phùng thiếu gian dù sao vẫn là lý trí như vậy sao? Tôi thật sự là rất ngạc nhiên, không biết trên cái thế giới này có một người, có thể khiến anh từ bỏ lý trí cùng nguyên tắc, vì đối phương mà liều lĩnh."
Ánh mắt của Phùng Mạn Luân né tránh, không có trả lời vấn đề này.
"Vậy cô cần suy nghĩ một chút không?" Phùng Mạn Luân nói: "Tôi cho cô thời gian là một tháng, một tháng sau, tôi sẽ chọn cùng người khác hợp tác."
"Ba ngày như vậy là đủ rồi." Triệu Văn Văn hời hợt mà cười cười, nói: "Chỉ là, phương thức hợp tác của chúng ta có lẽ phải thay đổi một cái. Nói thật là, tôi thật sự rất sợ anh bỗng chốc liền nuốt đi Triệu Gia đấy. Vì vậy tôi yêu cầu hai bên cùng nhau nắm giữ cổ phần của công ty, như vậy, cho dù là anh nuốt đi Triệu Gia, Triệu Gia chúng tôi cũng sẽ không hai bàn tay trắng."
"Được." Phùng Mạn Luân gật gật đầu: "Chuyện thường tình cùa con người."
"Tốt, vậy tôi thì trở về, đem ý của Phùng thiếu gia chuyển đạt đến trong nhà. Hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác." Triệu Văn Văn hướng về phía Phùng Mạn Luân đưa tay ra, Phùng Mạn Luân cùng cô nhẹ nhàng bắt tay: "Tôi cáo từ trước đây."
Triệu Văn Văn đứng lên, cầm lấy văn bản tài liệu của Phùng Mạn Luân đưa cho, rất nhanh đã rời khỏi rồi.
Chờ sau khi Triệu Văn Văn đã rời đi, Phùng Mạn Luân lập tức dựa vào ghế, cả người dường như đã mất hết sức lực vậy.
Anh cùng Triệu Văn Văn kết hôn, có phải cũng có nghĩa là, anh thật sự cũng không có cơ hội nữa rồi sao?
Ha ha. Vốn là cũng không có cơ hội rồi chăng?
Chỉ là anh thật sự không cam lòng mà thôi.
Thẩm Thất, Thẩm Thất. Cô rốt cuộc là người gì?
Tại sao có thể lặng yên không một tiếng động nào mà trộm đi trái tim của người khác, rồi lại có thể không chịu trách nhiệm mà bỏ chạy?
Lần này, anh thật sự đã thua rồi.
Thua đến thương tích đầy mình.
Ngay cô ấy cũng thua mất rồi.
Phùng Mạn Luân đột nhiên rất muốn khóc, thế nhưng là anh khóc không được.
Thói quen của nhiều năm qua, đã khiến anh không biết dùng cách rơi lệ để trút ra nổi đau khổ của mình rồi.
Thói quen của nhiều năm qua, đã khiến anh quen với mỉm cười, rồi lại quên mất nên khóc như thế nào.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy biểu cảm của Phùng Mạn Luân rất kỳ lạ, tới đây khẽ giọng hỏi thăm: "Quý ngài, sức khỏe của ngài không khỏe sao?"
Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng lắc đầu, để xuống tiền boa, quay người rời đi.
Cho dù là muốn khóc, cũng đi tìm một nơi không có người, thoải thoải mái mái mà khóc ra đi.
Hoặc nói là, tìm một chỗ yên tĩnh, học lấy cách khóc.
Sau khi Triệu Văn Văn rời khỏi nhà hàng, gấp rút trở về tới Triệu gia, đem thành ý của Phùng Mạn Luân nói cho người trong nhà.
Triệu gia lập tức gõ thước tay mà quyết định, đồng ý cùng Phùng Mạn Luân trở thành quan hệ thông gia.
Đừng nhìn Phùng gia bị Hạ Nhật Ninh gặm đi một nửa.
Đừng quên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Phùng gia chị là bị gặm đi địa bàn, nhưng không có nghĩa là quan hệ của Phùng gia cũng bị gặm đi rồi.
Chỉ cần có đủ quan hệ, Đông Sơn tái khởi, đúng là không phải là việc khó.
Phùng Mạn Luân từng ấy năm tới nay như vậy, luôn rất biết đối nhân xử thế.
Quan hệ giao thiệp rất mạnh và cứng rắn.
Chỉ cần cho anh ấy có đủ cơ hội, anh ấy là tuyệt đối không phải là kiểu người cam chịu tầm thường kia.
Triệu Văn Văn cũng hiểu rõ điểm này.
Phùng Mạn Luân đem lời nói được rất rõ rồi.
Mọi người chỉ là một quan hệ hợp tác mà thôi, không có quan hệ tình yêu.
Chỉ là mọi người bán rẻ hôn nhân của mình, đổi lấy sự hợp tác của hai nhà.
Phùng Mạn Luân cần địa bàn của Triệu gia, Triệu gia cần tiền của Phùng gia.
Về phần hợp tác này có thể kiên trì được tới khi nào, vậy phải xem ý trời rồi.
Mọi người thật ra đều rất bình tĩnh mà đối đãi với vấn đề này, ngược lại còn ít đi rất nhiều khó khăn trắc trở cùng do dự.
Vì vậy, hôn nhân của Triệu Văn Văn cùng Phùng Mạn Luân, cứ như vậy luận cân mà bán đi rồi.
Triệu Văn Văn đã nhận được biểu thái của người trong nhà, cũng không có lên tiếng, cứ như vậy ngấm ngầm đồng ý sự lựa chọn của người trong nhà.
Triệu Văn Văn chạy ra ngoài, một người lái xe chẳng có mục đích gì mà dạo lung tung khắp thế giới.
Cô muốn đi tìm Trình Thiên Cát, nói với Trình Thiên Cát là cô phải kết hôn rồi, cô phải lập gia đình rồi, người đàn ông mà cô gả không phải người đàn ông mà cô yêu thắm thiết.
Thế nhưng là, những lời này, thật sự là phải nhất định nói cho anh ấy biết sao?
Nói cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ không để trong lòng chăng?
Anh ấy để ý, chỉ là Thẩm Thất mà thôi.
Tại sao, tại sao tất cả mọi người đều vây quanh Thẩm Thất?
Có mến mộ, có tình anh em, có tri kỷ, có sự trói buộc nói không rõ ràng.
Cô ấy tại sao lại may mắn như vậy, thậm chí có thể có được sự chú ý của Trình Thiên Cát?
Cô thật ngưỡng mộ, thật ghen tỵ.
Thế nhưng là cô lại không thể nói với bất kỳ người nào.
Cô lần lượt vô ý thức mà gọi lấy số điện thoại của Trình Thiên Cát cho cô, không có gì bất ngờ xảy ra đấy, mỗi lần cũng không ai tiếp nghe.
Có lẽ, chỉ có điện thoại của Thẩm Thất điện thoại, anh ấy mới có thể lập tức tiếp nghe chăng?
Giữa người với người giữa, là thật sự không thể so sánh đấy.
Triệu Văn Văn chuẩn bị tắt điện thoại, cô đã không ôm lấy hy vọng rồi.
Vừa lúc đó, bên đầu kia của điện thoại vang lên giọng nói của Trình Thiên Cát: "Alô? Là vị nào?"
Con tim của Triệu Văn Văn, trong nháy mắt đập thiếu đi nửa nhịp, một lát sau mới trả lời: "Em là Triệu văn văn."
"A, là cô a." Trình Thiên Cát một giọng nói chưa tỉnh ngủ: "Có chuyện gì không?"
"Anh có rãnh không? Em muốn em muốn gặp anh." Triệu Văn Văn cắn môi nói: "Sẽ không làm chậm trễ anh quá lâu đấy."
Trình Thiên Cát xem qua chút thời gian mới trả lời: "Được, cô đang ở đâu? Tôi đi tìm cô, hay là cô tìm đến tôi?"
"Em đi tìm anh đi." Triệu Văn Văn nhẹ đè nỗi kích động ở trong lòng, nhanh chóng nói: "Em rất nhanh thì qua đến đấy."
Cúp đi điện thoại, Triệu Văn Văn cảm thấy tim đập còn là rất nhanh.
Nếu như cô nói cho Trình Thiên Cát, cô thật sự phải gả người rồi, Trình Thiên Cát sẽ có biểu cảm gì đây?
Sau khi Trình Thiên Cát cúp đi điện thoại, ngây người một hồi, lập tức từ trên giường bật dậy.
Anh chỉ mặc một cái quần ngủ, dáng người hoàn mỹ, cơ bắp trơn nhẵn.
Bởi vì anh luôn chú trọng về việc bảo dưỡng, hơn nữa rất chú ý không để cho mình bị thương, vì vậy trên da thịt bóng loáng như ngọc của anh, một chút tỳ vết nào cũng không tồn tại.
Anh tuy rằng không biết Triệu Văn Văn tại sao lại cố chấp gọi điện thoại muốn gặp anh, nếu như cô ấy đã vội vả như vậy, có lẽ là có chuyện rất quan trọng chăng?
Trình Thiên Cát đi vào nhà vệ sinh, đối với tấm hình của Thẩm Thất được dán ở trên gương nói lời chào hỏi: "Chào buổi sáng nè, tiểu Thất. Thời tiết trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo. Anh sẽ luôn theo dõi em đấy."
Thẩm Thất ở trong tấm hình, dáng tươi cười sáng lạn, ngoái đầu nhìn lại mà cười cười.
Trình Thiên Cát cũng cười theo.
Rửa mặt xong, cũng không lâu lắm thì Triệu Văn Văn đã gọi tới: "Em đến đâu chờ anh?"
Trình Thiên Cát vừa lấy quần áo ra cửa vừa trả lời: "Tìm một chỗ ăn cơm đi, tôi vừa mới tỉnh, có chút đói."
"Được. Em tìm được chỗ, thì sẽ gửi tin nhắn cho anh." Triệu Văn Văn cố đè nén sự kích động ở trong lòng, vội vàng nói.
"Được." Trình Thiên Cát cúp đi điện thoại, lại nhìn đến ảnh chụp của Thẩm Thất, đối với Thẩm Thất dặn dò: "Tiểu Thất, anh phải ra cửa rồi! Anh sẽ sớm chút trở về đấy."
Thẩm Thất ở trong tấm hình, vẫn một dáng tươi cười sáng lạn.
Tốc độ của Trình Thiên Cát rất nhanh, dựa theo tuyến đường của Triệu vVăn Văn đã gửi tới, rất nhanh đã đậu xong xe, liền đi vào nhà hàng.
"Văn Văn, vội vã như vậy tìm tôi, có chuyện gì không?" Trình Thiên Cát nhìn thấy Triệu Văn Văn, trực tiếp ngồi ở trước mắt của Triệu Văn Văn, tự nói: "Tôi đói quá, chọn món trước đi."
Triệu Văn Văn cố nén tâm trạng kích động, nói: "Được, anh tối hôm qua đã làm cái gì rồi, dậy muộn như vậy?"
Trình Thiên Cát thuận miệng mà trả lời: "Đi thành phố C dạo một vòng, sau khi xác định tiểu Thất không có gặp nguy hiểm gì thì trở về rồi. Tình hình bên kia, không có phức tạp như trong tưởng tượng vậy. Coi như là cho em ấy đi giải sầu thôi."
Nghe được Trình Thiên Cát nói như vậy, đáy lòng của Triệu Văn Văn đáy đến một cơn cay mũi, nói: "Anh đối với Thẩm Thất thật sự rất tốt."
Trình Thiên Cát gật gật đầu: "Ừ, đối với em ấy tốt là nên phải đấy."
"Vậy anh tại sao không đối với em cũng tốt một chút?" Triệu Văn Văn nửa thật nửa giả mà nhìn lấy Trình Thiên Cát: "Dù sao, năm đó chúng ta quen biết sớm hơn. Hơn nữa quan hệ của chúng ta sâu hơn."
Trình Thiên Cát ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Triệu Văn Văn, nếp cười ở trên khóe miệng nhợt nhạt "Đây không như nhau."
"Sao lại không như nhau?" Triệu Văn Văn tiếp tục nói: "Cô ấy quan tâm anh là không giả, thế nhưng là em cũng là rất quan tâm anh a!"