Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Lục lại nói: “Tiểu Hà rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cứ từ từ. Đừng vội. Xem Hạ Nhật Ninh làm thế nào, cũng nên để cậu ấy bỏ ra sực lực rồi.”

Thẩm Thất chỉ có thể trả lời nói: “Em cũng nghĩ thế. Anh, anh và Sùng Minh bên nhau, anh nên cẩn thận một chút.”

Thẩm Lục nhìn căn phòng vắng, ánh mắt nhấp nháy, trả lời nói: “Anh biết rồi. Em ngủ sớm đi.”

“Ừm, anh ngủ ngon.” Thẩm Thất trả lời.

Cúp máy, Thẩm Lục than nhẹ một hơi.

Sùng Minh lần này chạy ra ngoài, có lẽ lại một người thương tích mà về đây?

Đám người đó rốt cuộc là ai?

Vốn dĩ chuyện này, anh ấy sẽ không quan tâm.

Dù gì sự sống chết của Sùng Minh anh ấy lại không quan tâm lắm, đúng vậy, anh ấy chính là không quan tâm!

Nhưng Tiểu Thất cũng trong đoàn!

Đám người đó không thể nào không biết Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cũng có mặt!

Những người đó vẫn không quan tâm mà nổ súng càn quét, đây cũng chạm đến giới hạn của Thẩm Lục.

Cho nên, chuyện Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh đi tìm đối phương tính sổ, Thẩm Lục không nói với Thẩm Thất.

Chuyện này, nên để đàn ông giải quyết!

Thẩm Thất một mình nằm trên giường, lật qua trở lại không ngủ được.

Hạ Nhật Ninh chỉ nói với cô ấy là ra ngoài có chút việc, liền đem Tiểu Hạ bọn họ rời khỏi.

Cũng không biết anh ta đi làm gì.

Thẩm Thất cứ cảm thấy tim đập rất nhanh.


Cô ấy vốn dĩ muốn nói với Hạ Nhật Ninh rằng mình đã nhớ lại, nhưng lời chưa kịp nói ra miệng, Hạ Nhật Ninh đã đi rồi.

Mình e là tối này ngủ không được rồi?

Không đem tin này nói với anh ấy, có lẽ sẽ không tài nào ngủ được chăng?

Nhưng, Hạ Nhật Ninh đêm khuya thì có thể có chuyện gì chứ?

Thẩm Thất tuy rằng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lại không nghĩ đâu xa, cô ấy hoàn toàn không nghĩ rằng Hạ Nhật Ninh lại nhanh tay như thế. Vừa bị người ta nổ súng, liền đi đánh trả!

Hạ Nhật Ninh là ai chứ?

Anh ấy là đế vương, là bạo quân!

Anh ta chỉ vui vẻ tươi cười với mấy người thân cận.

Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết.

Khi Thẩm Thất và Thẩm Lục một người không biết chuyện một người biết chuyện ở trong phòng chờ đợi, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều đã ở trên đường.

Hạ Nhật Ninh nghe Tiểu Hạ và Tiểu Đông báo cáo trong tai nghe, xác định đối phương đang ẩn mình trong một xưởng sản xuất phân bón ở ngoại ô.

Xưởng sản xuất phân bón này từng huy hoàng ở thế kỷ trước, nhưng bây giờ nhà xưởng sớm đã đóng cửa, nhân viên di tản, do vị trí địa lý lại quá xa, không có giá trị phát triển nên trở thành một nhà xưởng đổ nát.

Ngoài mấy người lượm ve chai lang thang ra vào ở đây ra, ở đây đã rất ít khi có người xuất hiện.

Huyện thành vốn dĩ cũng không lớn, dân số ít ỏi, do đó người đến đây càng ít.

Lúc này, Hạ Nhật Ninh đã thay một bộ quần áo quân phục tiêu chuẩn, lái xe trực tiếp xông vào nơi cách nhà xưởng đổ nát đó khoảng ba cây số.

Tiểu Hạ báo cáo với Hạ Nhật Ninh nói: “Tổng tài, đã nói với phía trên, tôi nói, nhà xưởng này chúng ta mua lại. Nhưng thiết bị ở đây chúng tôi đều không dùng được, do đó sẽ dùng phương thức phá dỡ bạo lực để tiến hành dựng nền mới.”

Hạ Nhật Ninh điềm đạm gật đầu.

Tiểu Xuân mở miệng nói: “Tổng tài, đây là văn hàm. Trên đó đồng ý cậu dừng thủ đoạn phi thường để xử lý nhóm tổ chức cực đoan này.”


Hạ Nhật Ninh vừa muốn đưa tay lên, Tiểu Đông đột nhiên gửi tín hiệu qua: “Tổng tài, Sùng Minh cũng đang trên dường tới đây. Xem ra, hắn ta cũng muốn trả thù.”

“Ừm, đây thực sự là tính cách của hắn.” Hạ Nhật Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Hắn ta thật biết chọn thời cơ. Lần trả thù của hắn lần này hưởng lợi từ chúng ta. Không cần biết thủ đoạn của hắn ta máu tanh mức nào, người phía trên đó có lẽ đều không truy cứu hắn ta.”

“Thế có cần cảnh cáo hắn ta không?” Tiểu Đông hỏi.

“Không cần, nói với hắn, tôi phụ trách phía đông, phía tây thuộc về hắn. Xử lý không sạch sẽ, thì đừng hỏi sao xui.” Hạ Nhật Ninh cười lạnh một tiếng: “Bị liên lụy, đừng có mà khóc.”

Tiểu Đông cười nhẹ một tiếng: “Vâng, tổng tài.”

Sau khi Tiểu Đông đem lời của Hạ Nhật Ninh chuyển lời cho Sùng Minh, tin của Sùng Minh rất nhanh được phản hồi: “Như nhau cả.”

Nghe lời của Sùng Minh, khóe miệng của Hạ Nhật Ninh chỉ khẽ nhếch, đưa tay chỉ về hướng phía đông, làm thế tay giết sạch.

Một giây sau, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng liền bay tới, sau khi vòng quanh bên bầu trời phía đông, trực tiếp thả xuống một đống bom.

Những quả bom này sau khi rơi xuống không phát ra âm thanh vang dội gì, mà chỉ là bốc ra làn khói nồng từ mấy quả đó.

Không lâu sau, cả khu vực phía đông đều nằm trong biển khói.

Mười phút sau, một nhóm lính đánh thuê được trang bị quần áo chống hóa chất, mỗi người đều vác theo vũ khí nhanh chóng vượt vào phía trong.

Sau giây lát, thì nghe thấy tiếng súng đạn phát ra.

Hạ Nhật Ninh cũng mặc vào quần áo chống hóa chất, đem theo vũ khí dẫn theo Tiểu Hạ cùng xông vào trong, trước khi đó hạ lệnh cho Tiểu Đông nói: “Nói với Sùng Minh, nếu hắn ta thua cho tôi, thì lời hứa khi xưa của tôi xem như không tính.”

Tiểu Đông âm thầm đem lời hủa Hạ Nhật Ninh truyền qua.

Đáp lại Hạ Nhật Ninh chính là tiếng súng bên phía tây càng kịch liệt.

So với thủ đoạn âm hiểm quyết tuyệt của Hạ Nhật Ninh, Sùng Minh sử dụng thủ đoạn càng tàn bạo hơn, trực tiếp dùng hỏa lực hủy hoại tất cả.

Hạ Nhật Ninh cầm theo súng đi thẳng về phía trước, thấy bên đường có người không mặc quần áo chống hóa chất, đưa tay lên cho một phát, xuyên qua đầu người đó, để hắn ta chết thấu.


Mấy chục người cứ đi qua lại vòng quanh khu vực, tìm kiếm rà soát toàn diện, thấy có người trúng độc ngã xuống, liền trực tiếp cho một phát.

Không cần bắt sống, tất cả diệt khẩu.

Suốt chặng đường đi qua, một chút kháng cự ra hồn cũng không có.

Mỗi người đều rất im lặng mà bị điểm danh, cả chặng đường đi qua, mặt đất đầy máu tanh.

Khu vực chiến đấu phía tây càng kịch liệt.

Có thể thấy, Sùng Minh thật sự là nổi nóng rồi.

Tên đó một khi nổi nóng thật, thì đó không phải là tàn sát mà là thảm sát.

Hạ Nhật Ninh cho dù không đi qua, cũng đoán được bên đó đã là địa ngục trần gian.

Tiểu Hạ sau khi kiểm tra số người, liền qua báo cáo nói: “Tổng tài, người chúng ta cần tìm không có ở đây. Xem ra là đi qua khu vực phía tây. Bây giờ chúng ta có cần qua đó?”

Hạ Nhật Ninh đưa cổ tay lên, nhìn đồng hồ, chậm rãi từ tốn nói: “Không cần. Nếu người đó ở phía tây, Sùng Minh sẽ tiếp đón hắn đàng hoàng. Chúng ta ở đây dọn dẹp chiến trường là được.”

Tiểu Xuân nhìn một đất đầy xác chết, không kiềm được lo lắng nói: “Tổng tài, mấy người này rốt cuộc là người của ai?”

“Một tổ chức bị chia rẻ nào đó.” Hạ Nhật Ninh nói một cách nhẹ nhàng: “Đúng lúc thời gian này, tổ chức này ở Tây Nguyên gây chuyện, trên đó cũng tính dùng việc này để công kích kẻ địch cho họ hoảng sợ.’

Tiểu Hạ đưa tay lên gõ chiếc mặt nạ khí trên đầu, hỏi: “Nhưng những người này cùng với Sùng Minh thì có quan hệ gì? Tại sao lại liều mạng giết lấy Sùng Minh chứ? Sùng Minh không phải có quan hệ rất tốt với mấy tổ chức này sao?”

“Có lẽ Sùng Minh đã ngủ một ai đó trong số họ chăng?” Hạ Nhật Ninh không quan tâm mà trả lời: “Tên Sùng Minh này, làm việc trước giờ luôn theo ý thích của mình. Hắn ta mới không quan tâm đối phương là tổ chức gì lập trường gì trong doanh trại nào.”

Tiểu Hạ không nhịn được, hì hì cười: “Chuyện này có thể lắm. Nghe nói tổ chức này có cái thánh nữ gì đó, đều được chọn từ những cô gái xinh đẹp dưới 25 tuổi. Với cái đức hạnh của tên Sùng Minh này, xuống tay với họ cũng không phải là chuyện không thể.”

Lời Tiểu Hạ vừa dứt, đội ngũ được phái ra đều trở về, xin chỉ thị của Hạ Nhật Ninh: “Hạ tổng, tất cả mọi người đều đã được điểm danh, không sót một ai, không một kẻ sống. Bên chúng ta không người bị thương vong. Xin chỉ thị.”

“Phun thuốc giải độc, phong tỏa trong phạm vi ba cây số.” Hạ Nhật Ninh đem súng trên tay mình rút ra hộp đạn, vứt cho Tiểu Hạ, quay người đi: “Tôi đi xem Sùng Minh bên kia giải quyết thế nào rồi. Các người dọn dẹp chiến trường.”

Tiểu Hạ đáp một tiếng, đem những người khác nhanh chóng đi chấp hành mệnh lệnh.

Hạ Nhật Ninh đi về phía khu vực phía tây.

Vừa đến khu vực phía tây, không khí liền trong lành hẳn.


Hạ Nhật Ninh mở ra mặt nạ, chậm rãi đi qua.

Dưới chân là một cảnh hoang tàn đổ nát, tay chân tung tóe.

Các nội tạng đầy máu trên mặt đất, thật sự muốn máu tanh mức nào thì máu tanh mức đó.

Đi được chưa mấy bước, thì nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết.

Hạ Nhật Ninh tới gần, liền có người đưa súng chỉ vào anh ta.

“Tôi là Hạ Nhật Ninh.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nói: “Tốc độ của Sùng Minh chậm quá.”

Lời của Hạ Nhật Ninh vừa dứt, giọng tà mị của Sùng Minh vang lên: “Chậm sao? chưa chắc! Tôi vừa từ trong miệng người này moi ra không ít đồ tốt.”

Hạ Nhật Ninh tiếp tục đi về trước, hoàn toàn không quan tâm người của Sùng Minh đang đưa súng chỉ vào mình.

Sùng Minh đưa tay lên, họ đều thu súng trong tay lại.

Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn, một người đàn ông với khuôn mặt và vết xăm trên mặt rõ ràng là ký hiệu của một tổ chức nào đó, giờ đây đang nằm trên mặt đất, đã mất đi nửa mạng.

Ưm, hắn ta mất đi không chỉ nửa mạng, còn có một mửa linh kiện khác.

Sùng Minh đúng là có sở thích xấu thật.

“Đồ tốt gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi một cách tùy ý.

Sùng Minh cười, đứng dậy, đi về hướng Hạ Nhật Ninh.

Nghiêng nhẹ người, bên tai của Hạ Nhật Ninh nhỏ giọng nói: “Có hứng thú, cùng tôi nắm chính quyền của một nước nhỏ không?”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh sâu thẳm: “Cậu rõ ràng biết tôi vì đất nước mình mà cống hiến, lại hỏi tôi vấn đề như vây?”

Sùng Minh cười tà mị, cứ thế nhìn lấy dung nhan tuyệt mỹ của Hạ Nhật Ninh, tiếp tục nói: “Đừng giả vờ. Người khác không biết, chứ tôi còn không hiểu cậu sao? Cậu tuy không đánh cuộc chiến quân sự, nhưng cậu đánh cuộc chiến kinh tế. Cậu đã dùng thủ đoạn này, khống chế không ít người. Hạ Nhật Ninh, người khác nói cậu là đế vương của đế quốc ánh sáng, tôi là quân chủ của thế giới đen tối. Nhưng cả hai ta đều rõ, không ai tốt hơn ai cả.”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh quả nhiên nhìn xéo, cứ thế nhìn lấy Sùng Minh.

“Cậu tự mình qua tìm tôi, thực ra cậu cũng biết tôi muốn làm gì? Cậu tới, tất nhiên không phải là để ngăn cản tôi, mà để chia một phần lợi ích, đúng không?” Sùng Minh cười càng tà mị hơn: “Muốn chia lợi ích, được. Tôi có điều kiện.”

“Nói nghe thử.” Hạ Nhật Ninh không phủ định lời của Sùng Minh, xem như gián tiếp thừa nhận.

Nụ cười trên mặt Sùng Minh càng rực rỡ, nói: “Nói thực với cậu, mấy người này đều là tàn dư của Charley. Bốn năm trước, cậu trong mộ đã giải quyết Charley, nhưng địa bàn của Charley mãi không ai tiếp tay. Bởi vì cái chết của Charley, đám người này như rắn mất đầu, vì để giảnh vị trí đầu lĩnh mà đem giao dịch làm tới bận rộn cả lên. Họ truy sát tôi, có lẽ là để lấy được phiếu bầu cử, thuận tiện chứng minh thực lực của mình, để mà dựa dẫm vào thế lực khác. Những chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là, địa bàn của Charley, cậu có muốn không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận