Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chút cảm động vừa rồi, lập tức không cánh mà bay.

“Chuyện gì đấy?” giọng Lưu Nghĩa trở nên lạnh nhạt.

“Tiểu Nghĩa, anh có chuyện muốn bàn với em.” Văn Nhất Phi thấy hơi bất an nhìn Lưu Nghĩa: “về chuyện Phùng Khả Hân đó.”

Lưu Nghĩa cười nhạt một tiếng, ngắt luôn lời Văn Nhất Phi: “anh muốn nói với em, tất cả những lời anh nói trước đây đều là giả dối đúng không, tự nhiên anh phát hiện người anh yêu nhất, thực ra vẫn là Phùng Khả Hân? Hay là anh định nói với em, anh đến với em, chỉ vì một trò đùa, hoặc là vì chứng minh vẻ đẹp của anh? Hay là nói cách khác, anh không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của cả hội, nên miễn cưỡng đến với em? Văn Nhất Phi anh không thấy mệt mỏi sao?”

Văn Nhất Phi ngơ ngác hỏi: “Tiểu Nghĩa, em đang nói gì đấy?”

“Được rồi, Văn Nhất Phi, em có thể nói rõ ràng với anh. Cho dù anh giải thích với lý do nào, em đều chấp nhận hết! Thực ra, vấn đề này chúng ta đã nói rất lâu rồi. Lần trước, chúng ta đã nói rất rõ mọi chuyện rồi. Thực ra anh không cần mất thời gian nói nhiều làm gì. Giữa hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Những lời anh nói trong buổi đốt lửa trại ở Hải Phòng hôm qua, em sẽ không để tâm đâu. Dù sao, anh chỉ vì muốn thoát khỏi cô gái làm phiền anh, mới nói ra những lời như vậy. Em hiểu, em sẽ không tưởng đó là thật đâu.”

“Huống chi, em là người đã có bạn trai rồi. Thật ra anh cũng không cần đến tận đây nói những lời này với em.” Tốc độ nói của Lưu Nghĩa rất nhanh, không cho Văn Nhất Phi một cơ hội nào mở lời: “em đã nhận lời của Phạm Thành Phạm Ly ngày mai, họ sẽ làm bạn nam đi cùng với em, đến tham dự các hoạt động. Cũng may, em không có bạn nam đi cùng thích hợp, họ cũng không có bạn nữ đi cùng thích hợp. Tụi em sẽ hợp tác rất vui vẻ! Không còn sớm nữa, anh về sớm nghỉ ngơi đi. Em ngủ đây, ngủ ngon!”

Nói xong câu nói này, Lưu Nghĩa không cho Văn Nhất Phi cơ hội mở lời, đẩy mạnh cánh cửa ra đóng luôn.

Văn Nhất Phi bị Lưu Nghĩa cho ăn quả cấm cửa này, mãi chưa hình dung chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Nghĩa dựa người vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu.

Quả nhiên, vẫn là không thể.

Mắt Lưu Nghĩa sụp xuống, bức bối vò mái tóc ngắn, dẫm mạnh chân đi lên tầng.

Văn Nhất Phi đứng trước cửa, nghe tiếng bước chân của Lưu Nghĩa, anh đi lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn bóng dáng xuất hiện trên tầng, cuối cùng lặng lẽ quay ngươi, lên xe rời đi.

Lưu Nghĩa thấy xe Văn Nhất Phi biến mất dần trong tầm mắt, buồn bã lắc đầu.

Nếu đã không hợp, vậy càng không nên tiếp tục lằng nhằng nữa.

Chúc phúc cho họ thôi!


Ngày hôm sau, sàn chứng khoán vừa mở cửa, chưa đến một giờ đồng hồ, cổ phiếu của Phùng Gia và Triệu Gia, tăng lên vùn vụt. Tăng mạnh đến mức cao hơn cổ phiếu của tập đoàn Hạ Thị.

Từ thành phố Vinh đến cả nước, thậm chí đến bạn bè quốc tế, đều tập trung ánh mắt về thành phố Vinh rồi.

Cũng ngày hôm nay, có một cuộc thi quốc tế tổ thức ở thành phố Vinh, các nhân vật quan trọng của thành phố đều xuất hiện.

Vì vậy, nơi này lại trở thành tụ điểm của thành phố Vinh.

Đây là sau 4 năm, Hạ Nhật Ninh và phu nhân lần đầu tiên chính thức cùng tham dự.

Hai người vừa xuất hiện trước cửa hội trường, đã bị một đám phóng viên vây quanh.

Các vệ sĩ xếp thành tường người, ngăn chặn những phóng viên đang chụp ảnh điên cuồng.

Vừa bước xuống xe, Hạ Nhật Ninh đã khoác ngay chiếc áo khoác cho Thẩm Thất, trước mặt bàn dân thiên hạ là bắt đầu thể hiện tình cảm ngay.

Anh cẩn thận chỉnh sửa quần áo cho Thẩm Thất, rồi dắt tay cô, bước thẳng về cửa hội trường.

Các phóng viên đã bao giờ được chứng kiến cảnh này đâu?

Tạch tạch tạch tạch ai nấy đều liên tay chụp ảnh.

Sau đó một phóng viên không kìm được hỏi: “chẳng phải mọi người đều truyền tai nhau 4 năm trước Tổng tài và phu nhân đã ly hôn rồi sao? Chuyện hôm nay là sao vậy?

“Không biết được! 4 năm trước đã đột nhiên chia tay, chúng tôi tìm hiểu mãi đều không có tin tức. Mấy hôm trước nghe đồng nghiệp nói, nhị thiếu phu nhân trở về với thân phận Tổng tài của S.A, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Hạ tổng, hiển nhiên là đã ly hôn rồi mà! Sao tự nhiên giờ lại quay lại với nhau rồi?”

“Lúc đó còn có người nói, cô Seven không phải nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, hai người chỉ là giống nhau thôi! Bây giờ xem ra, mắt của những người đó đều bị mờ rồi?” Một phóng viên phàn nàn nói: “làm tôi lúc đó tưởng là thật, không đi moi tin của cô ta.”

“Anh điên rôi à! Anh dám đi moi tin đồn của Hạ gia?” Mấy người khác cùng mở mồm nói: “anh đã quen những người đó đã bỏ nghề như thế nào sao?”

Người phóng viên phàn nàn lập tức như ve sầu vào đông, không dám lên tiếng nữa.


Một phóng viên không ngừng chụp ảnh, nói: “được rồi được rồi, chúng ta chụp thêm mấy tấm là được! Lần này cũng coi như là có bài nộp cho tổng biên tập rồi! Ơi, mọi ngươi xem, Phùng đại thiếu gia và vợ sắp cưới đến rồi kìa! Trời, lại bắt đầu thể hiện tình cảm rồi!”

Những người khác nghe thấy, lập tức hướng ống kính về chiếc xe đang chuẩn bị tới.

Xe vừa dừng lại, Phùng Mạn Luân dắt tay Triệu Văn Văn bước xuống.

Triệu Văn Văn vốn đã là hoàng hậu sàn catwalk, khí thế rất mạnh, khi cô đứng bên cạnh Phùng Mạn Luân, hai người càng tôn lên vẻ đẹp cho nhau.

Hai người vừa xuất hiện, đã bị rất nhiều phóng viên bao vây.

Phùng gia khác Hạ gia.

Không có người chống đỡ quyền thế, vì vậy đội săn tin dám moi móc tin tức của Phùng gia.

Hơn nữa, Triệu Văn Văn vốn là hoàng hậu sàn catwalk, con cưng của showbit, các phóng viên đặc biệt quan tâm tin tức của cô.

Một phóng viên chuyên săn các tin hot trong showbit nóng vội phỏng vấn Triệu Văn Văn: “xin hỏi cô Triệu Văn Văn, vì sao cô lại đột nhiên quyết định đính hôn vậy? Vì sao trước đây không hề có một chút thông tin gì?”

Triệu Văn Văn trả lời rất trôi chảy và thân thiện: “tất nhiên là vì muốn bảo vệ một nửa của tôi rồi. Dù sao, anh ấy cũng không phải người trong showbit. Với lại, anh ấy cũng không phải người bình thường, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nên tôi luôn bảo mật. Thực ra chúng tôi quen nhau rất lâu rồi, chỉ vì hai người đều bận công việc, nên hôn sự mới bị trì hoãn. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mong mọi người hãy ủng hộ cho tác phẩm mới của tôi. Xin cảm ơn.”

Phóng viên phỏng vấn Phùng Mạn Luân: “thủ đoạn của Phùng thiếu thật là lợi hại, công tác bảo mật làm tốt đến vậy! Vì sao lần này đính hôn lại công khai phô trương thế?”

Phùng Mạn Luân từ tốn trả lời: “cũng phải để cho mọi người ăn cơm chứ! Không có tin tức, mọi người ăn bằng gì đây?”

Câu trả lời của Phùng Mạn Luân, khiến các phóng viên ở đó đều cười ồ lên.

Phùng Mạn Luân lúc nào cũng thân thiện như vậy.

Cho dù đối phương là kẻ săn tin, Phùng Mạn Luân vẫn tỏ ta rất lịch sự lễ phép.


Bên này vừa phỏng vấn xong, Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly cũng vừa tới.

Bên cạnh 3 vị thiếu gia đều đi theo một người đẹp, họ đều là các diễn viên sắp quảng bá cho những bộ phim lớn gần đây.

Công ty Phạm thị đúng là rất biết tận dụng, không lãng phí bất kỳ cơ hội quảng cáo nào.

Quả nhiên, 6 ngươi này vừa xuất hiện, đám phóng viên lại chạy ra vây quanh.

Phạm Thành Phạm Ly không hổ danh là thiếu đông gia công ty giải trí Phạm thị, nhân cơ hội này, quảng cáo tơi bời cho bộ phim mới của công ty.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đến cửa, lập tức có quan chức cấp thành phố qua chào hỏi.

Đừng nhìn gia tộc đệ nhất của thành phố Vinh là Phùng gia, nhưng trong Đế quốc kinh tế này, Hạ gia mới là gia tộc đệ nhất!

Vì vậy các lãnh đạo lớn nhỏ trong tỉnh và thành phố, ai ai đều duy trì mối quan hệ rất tốt với Hạ gia.

“Hạ tổng, sao hôm nay lại dẫn theo phu nhân đến tham dự? “người nói chuyện là một quan chức mới chuyển đến của thành phố Vinh, trước khi đến đã chịu khó chuẩn bị bài vở, biết rõ việc 4 năm trước của Hạ Nhật Ninh và phu nhân, nhưng giả vờ không biết gì, chủ động qua giải vây cho anh: “Hạ tổng đúng là đàn ông gương mẫu của thời đại mới, vì bảo vệ phu nhân, đúng là đã chuẩn bị bài vở rất cẩn thận đấy ạ!”

Hạ Nhật Ninh cười: “biết sao đây, phu nhân nhà tôi bận việc quá, không có thời gian tham gia cùng. Khiến mọi người cười chê rồi.”

Thẩm Thất thấy hơi hơi xấu hổ.

Cho dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần lúc này hai vợ chồng vẫn bên nhau là được rồi.

Hạ Nhật Ninh nắm chặt ngón tay Thẩm Thất, từ lúc xuống xe tới giờ, anh chưa lúc nào buông tay ra.

Mấy người đang hàn huyên, Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn tới, mọi người lại hỏi thăm nhau.

Ánh mắt Phùng Mạn Luân nhìn ngay Thẩm Thất, lập tức nhìn thấy Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đang nắm chặt tay nhau.

Cổ họng Phùng Mạn Luân hơi động đậy, mặt cố gượng cười nói: “Tiểu Thất, Hạ tổng, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, lại gặp nhau rồi.”

“Sư huynh, Văn Văn, chúc mừng hai người!” Thẩm Thất chân thành nói: “hai người có thể đến với nhau, thật là niềm vui bất ngờ!”

“Cảm ơn.” Triệu Văn Văn cười, nụ cươi rất tươi.

Phùng Mạn Luân lại nói: “cần chúc mừng là hai người mới đúng. Tiểu Thất, em đã nhớ lại hết mọi chuyện chưa?”


Thẩm Thất gật đầu: “vâng, đều nhớ lại rồi.”

Tâm trạng Phùng Mạn Luân trầm xuống.

Quả nhiên.

Anh vẫn tính sai một bước sao?

“Ngày kia là chính thức làm lễ đính hôn rồi, anh có gì cần em giúp đỡ không?” Thẩm Thất cười hỏi: “S.A của em là chuyên nhận những đơn hàng cá nhân cao cấp đấy nhé.”

Tất cả những người ở đó đều cười ồ lên: “quảng cáo này của nhị thiếu phu nhân đúng là không có dấu vết gì đấy!”

Triệu Văn Văn cũng cười, nói: “được rồi, vậy em sẽ đặt lịch nhà tạo mẫu hàng đầu này nhé?”

“Rất vinh dự.” Thẩm Thất cười nói: “vậy, tối mai chị qua tìm em nhé, trước khi tạo mẫu cần chăm sóc da một chút!”

“Được, vậy thì phiền chị nhé.” Triệu Văn Văn nói xong câu này, rất thân thiết chạy đến kéo tay Thẩm Thất, kéo cô sang một bên nói chuyện riêng tư.

“Thật không ngờ, tình thế lộn ngược dòng, em và sư huynh đã đến được với nhau. Mai sau chị phải gọi em là sư tẩu rồi!” Thẩm Thất cười nói.

Triệu Văn Văn chỉ cười, nói: “đúng đấy, chúng ta sắp thành người một nhà rồi. Đúng rồi, Tiểu Thất nếu chị đã nhớ ra rồi, chị còn nhớ Trình Thiên Cát không?”

Thẩm Thất gật đầu: “nhớ chứ! Sao thế?”

“Em em còn chưa kịp gửi thiệp mời cho anh ta, chị có thể đi một chuyến thay em được không? Đưa giúp em thiệp mời cho anh ta?” Triệu Văn Văn mở túi ra, đưa cho Thẩm Thất một cái thiệp mời.

Thẩm Thất nhận lấy: “tất nhiên là được rồi! Nhưng mà, chị cũng không biết anh ta có ở đây không.”

“Chắc chắn là ở đây!” Triệu Văn Văn buột miệng nói ra

“A? Sao em lại khẳng định như vậy?” Thẩm Thất nghi ngờ nhìn Triệu Văn Văn.

Triệu Văn Văn lúc này mới từ từ cười nói: “em đoán đấy! Vậy, việc này nhờ chị nhé! Cảm ơn Tiểu Thất nhé!”

“Đều là người một nhà mà, đừng khách sáo với chị như vậy. Vậy cứ thế nhé, tối mai chị đến tìm em. Đội ngũ nhân viên của chị, chắc chắn sẽ khiến em trở thành cô dâu lộng lẫy nhất.” Thẩm Thất cười nói: “chị còn mong em nâng tầm thương hiệu cho S.A của chị đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận