Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Trình Thiên Cát che kín miệng Triệu Văn Văn, khóe mắt dường như có mang theo ý cười: “Cô bảo Tiểu Thất gọi tôi tới đây là vì cái này à? Văn Văn, cô đúng là vừa ngốc vừa ngây thơ!”

Triệu Văn Văn hất tay Trình Thiên Cát ra, thẹn quá thành giận nói: “Phải, em là đứa ngốc nghếch đó! Nếu em không ngốc thì sao lại cứ nhớ mãi không quên tên đàn ông không có lương tâm như anh hả?”

“Văn Văn, đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải là chồng cô!” Trình Thiên Cát đỡ vai Triệu Văn Văn: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, không đáng đâu!”

“Em thấy đáng!” Triệu Văn Văn vẫn còn đang dây dưa.

Trình Thiên Cát bỗng nhiên ngồi dậy khỏi thảm trải sàn, trực tiếp bế Triệu Văn Văn lên, đặt cô ta ở một bên rồi nói: “Được rồi, đừng giở thói cáu kỉnh của con nít nữa! Tiểu Thất còn đang chờ cô ở dưới lầu đó!”

“Anh chỉ sợ là Thẩm Thất sẽ biết chuyện em và anh ở chung một phòng phải không? Anh định đơn phương tình nguyện thủ thân vì cô ta à? Trình Thiên Cát, anh còn dám nói là mình không thích cô ta sao?” Triệu Văn Văn lập tức kích động la lên.

“Cô nghĩ nhiều rồi!” Trình Thiên Cát hờ hững nhìn cô ta: “Tôi chỉ không muốn cô vì nhất thời hồ đồ mà đi nhầm đường thôi. Được rồi, cô tắm đi, bọn họ đang chờ cô đó!”

Trình Thiên Cát đứng lên khỏi thảm trải sàn, sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị rời khỏi.

Hắn ta vừa bước được hai bước, Triệu Văn Văn đột nhiên lao tới ôm từ sau lưng hắn ta.

“Thiên Cát, đừng đi mà!” Trong giọng nói của Triệu Văn Văn có một tia khẩn cầu.

Trình Thiên Cát bỗng dừng chân.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu thư, cậu chủ đến rồi ạ!”

Hai người trong phòng lập tức sửng sốt, nhanh chóng tách ra.

Triệu Văn Văn giơ tay chải chuốt tóc một chút rồi trả lời: “Biết rồi! Cô đi xuống tiếp khách trước đi, cứ nói tôi đang tìm đồ!”

“Vâng thưa tiểu thư!” Người làm bên ngoài lập tức đáp lời.

Nghe tiếng bước chân đã rời đi, Trình Thiên Cát mới nói: “Tôi ra ngoài trước đây.”

“Không cần gấp gáp!” Triệu Văn Văn cười lạnh một tiếng: “Phùng Mạn Luân tới nơi này cũng không phải vì em mà tới vì Thẩm Thất. Không tin thì anh cứ xem thử đi, anh ta hoàn toàn không thèm để ý em làm gì trong phòng đâu!”

Trình Thiên Cát thấy cô ta như vậy thì hỏi: “Cô cần gì phải làm thế này chứ?”

“Thực ra, người thông minh đúng là không chịu một chút bất lợi nào!” Triệu Văn Văn tự giễu cười, nhìn Trình Thiên Cát nói: “Cứ lừa mình dối người như vậy mà không phải bị người đùa giỡn vòng quanh. Lừa mình dối người thì dù thua cũng sẽ không oán trời trách đất. Còn bị đùa giỡn xoay quanh thì cũng chỉ có thể khóc trời đập đất mất mặt mà thôi.”


Trình Thiên Cát thở dài một tiếng.

Dưới lầu, sau khi Phùng Mạn Luân đi vào, nghe người làm báo lại xong, quả nhiên hắn cũng không thèm để ý: “Không sao, tôi ở dưới lầu đợi cô ấy là được! Nói cô ấy không cần phải gấp gáp.”

Nói xong câu đó, Phùng Mạn Luân quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em cực khổ rồi!”

Thẩm Thất cười, lắc đầu: “Không có gì đâu!”

Hạ Nhật Ninh và Lưu Nghĩa đều không nói chuyện Phùng Mạn Luân bỏ thuốc cô cho Thẩm Thất nghe.

Dù sao Phùng Mạn Luân cũng quan tâm Thẩm Thất nhiều năm như vậy, đột nhiên để cô biết được sự thật tàn nhẫn này thì sợ cô sẽ không thể chấp nhận nổi.

Phùng Mạn Luân chỉ bỏ thuốc Thẩm Thất thôi mà đã bị Hạ Nhật Ninh nuốt hết một nửa địa bàn.

Nếu như hắn muốn tìm con đường chết thì Hạ Nhật Ninh sẽ tác thành cho hắn.

Vì thế, Phùng Mạn Luân tạm thời không dám có suy nghĩ xấu xa với Thẩm Thất.

Nhưng không có suy nghĩ xấu xa không có nghĩa là không có động tâm nhỉ?

Nên Phùng Mạn Luân nhịn nửa ngày hoặc cũng có thể là nhịn không nổi nữa nên dùng danh nghĩa của vị hôn thê đến đây gặp Thẩm Thất.

Phùng Mạn Luân nhìn những người khác, những người khác đều là người tinh tường nên tất cả lấy cớ đứng lên rời khỏi đó.

Cả phòng khách chỉ còn Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân.

“Sư huynh, chúc mừng anh!” Thẩm Thất thấy Phùng Mạn Luân thì tìm đại một chủ đề: “Văn Văn gả cho anh cũng coi như là kẻ mạnh hợp tác với nhau. Nghe nói cổ phiếu của hai nhà vẫn đang tăng, trưa hôm nay mới ngừng tăng lên! Xu hướng tốt như vậy cũng đáng giá ăn mừng chứ nhỉ!”

“Ừ, đúng vậy!” Phùng Mạn Luân cười nhìn Thẩm Thất, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một chút: “Muốn đi uống một ly chúc mừng với anh không?”

Thẩm Thất vung tay: “Hôm nay không được rồi, tôi còn phải dưỡng da và trang điểm cho Văn Văn nữa. Ngày mai nhất định sẽ uống với anh một ly nha. À phải rồi, Văn Văn lên lầu lấy đồ mà sao lâu xuống quá vậy? Anh có muốn lên xem một chút không?”

“Không cần… À không, anh nói là không sao đâu.” Phùng Mạn Luân đổi giọng: “Con gái hay vứt đồ lung tung lắm, tìm không thấy là bình thường.”

Phùng Mạn Luân kín đáo liếc nhìn hướng trên trên một cái.

Hắn rất hài lòng với sự thức thời của Triệu Văn Văn.


Hắn không can thiệp vào việc Triệu Văn Văn kiếm đàn ông ở bên ngoài, tốt nhất là Triệu Văn Văn cũng thức thời như vậy, không nên rảnh rỗi nhúng tay vào chuyện của hắn.

Dù sao hắn cũng sẽ không dây dưa với Triệu Văn Văn quá lâu.

Thẩm Thất có hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Phùng Mạn Luân.

Trời ạ, rốt cuộc mình có nên nói cho Phùng Mạn Luân biết sự thật là Triệu Văn Văn đi lên lầu với Trình Thiên Cát không đây?

Hơn nữa còn đi lâu như vậy!

Bất kể hai người kia có chuyện gì hay không thì thế này cũng sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.

Nhưng Trình Thiên Cát lại là bạn của cô.

Loại chuyện phản bội bạn bè này thì cô không làm được.

Nhưng Phùng Mạn Luân cũng là sư huynh của cô.

Cô cũng không làm được chuyện lừa dối sư huynh đâu!

A, thật rối rắm, thật khó xử!

Phùng Mạn Luân ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tiểu Thất, nghe nói em tính đón Thẩm Duệ và Thẩm Hà từ Đông Bắc qua hả?”

“Đúng rồi!” Thẩm Thất gật đầu: “Xa mấy đứa nhỏ lâu như vậy, tôi cũng rất nhớ bọn nhỏ. Ngày nào Tiểu Hà đều lẩm bẩm muốn qua đây, nhưng vẫn chưa tìm được trường học phù hợp nên mới dây dưa tới giờ.”

Phùng Mạn Luân hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

“Không cần, không cần đâu! Nhật Ninh nói là anh ấy đã liên lạc được rồi. Thật ra chuyện này cũng không cần gấp gáp gì. Mẹ tôi ở bên kia cũng hy vọng bọn nhỏ ở Đông Bắc vài ngày. Tuổi bà ngoại càng ngày càng lớn, có bọn nhỏ ở bên cạnh cũng giúp bà vui vẻ hơn. Một khi bọn nhỏ tới thì cũng không cần lo bà ngoại luôn uể oải, mất tinh thần nữa. Đây cũng là nguyên nhân khiiến em không cần tìm gấp.”

Phùng Mạn Luân gật đầu.

Thẩm Thất nói tiếp: “Đương nhiên, sớm muộn gì bọn nhỏ cũng sẽ qua đây. Trước hết tôi sẽ cố gắng giải quyết xong công việc bề bộn bên người, như vậy khi bọn nhỏ tới, tôi cũng sẽ có thời gian ở bên. Đợi công việc vào quỹ đạo rồi, tôi cũng có thể dẫn mấy đứa nhỏ bay về chứ không giống hiện tại, cứ bề bộn lu bu thế này, cứ luôn có chuyện kéo chân tôi lại.”

Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Nhưng mà tôi cũng đang rất đau đầu một chuyện. Tôi nên làm gì để điều hòa quan hệ giữa Nhật Ninh và bọn nhỏ đây? Tiểu Duệ còn dễ nói chuyện nhưng Tiểu Hà thì…”


Chuyện Thẩm Hà không thích ba ruột không chỉ người nhà họ Thẩm biết mà Phùng Mạn Luân cũng có nghe nói.

Hắn cười cười.

Hắn đang chờ ngày này đây!

Một khi Thẩm Hà biết Hạ Nhật Ninh là ba ruột thì còn có thể chấp nhận gã sao?

Nếu như Thẩm Hà phản đối kịch liệt thì nhà họ Thẩm cũng sẽ đứng về phíaThẩm Hà.

Đến lúc đó, Thẩm Thất còn có thể kiên định ở bên cạnh Hạ Nhật Ninh nữa sao?

Trong lòng Phùng Mạn Luân âm thầm sung sướng, trên mặt lại rất thản nhiên: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ đi một bước rồi tính một bước, nói không chừng sẽ có cơ hội để xoay chuyển chuyện này thì sao?”

Thẩm Thất gật đầu.

Hai người ngồi tán gẫu dưới lầu.

Triệu Văn Văn và Trình Thiên Cát lại không ngừng dây dưa trên lầu.

Trên mặt Trình Thiên Cát đầy vẻ bất đắc dĩ.

Triệu Văn Văn hoàn toàn không muốn xuống lầu gặp vị hôn phu mà cứ muốn ngủ với Trình Thiên Cát mới được.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Trình Thiên Cát chỉ còn cách ra tay chế trụ Triệu Văn Văn.

Triệu Văn Văn bỗng nhiên rơi nước mắt: “Em không cần cả đời của anh, ngay cả một lần anh cũng không thể cho em sao?”

Trình Thiên Cát cảm thấy dở khóc dở cười: “Chuyện này không phải như thế! Văn Văn, đừng xúc động như vậy! Tôi hiểu cô không cam lòng. Cô chính là thiên kim nhà họ Triệu, lại là nữ hoàng sàn diễn thời trang, cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Vô số đàn ông, người có tiền, có quyền đều chạy theo cô. Nhưng Văn Văn à, tôi thật sự không muốn làm chuyện này!”

Triệu Văn Văn để nước mắt chảy giàn giụa: “Anh cũng biết hôn nhân của em và Phùng Mạn Luân là hôn nhân chính trị. Anh ta chơi của anh ta, em chơi của em. Cả hai đều ngầm hiểu ý tuân theo quy tắc này. Anh cũng đừng nói với em đáng hay không đáng gì đó. Triệu Văn Văn này cũng không còn nhỏ nữa, em biết mình đang làm gì.”

“Cho nên cô cũng phải biết dừng lại đúng lúc chứ!” Trình Thiên Cát buông lỏng Triệu Văn Văn, sửa sang quần áo chuẩn bị rời đi.

Triệu Văn Văn còn muốn tiếp tục nhào qua, Trình Thiên Cát lập tức nói: “Nếu cô không muốn tôi giận dữ rời đi thì cô hãy cẩn thận đấy!”

Quả nhiên, Triệu Văn Văn không còn dám dây dưa nữa.

Triệu Văn Văn rưng rưng nước mắt nhìn Trình Thiên Cát trước mặt mình, tay thì bắt đầu cởi đồ.

Quần áo rơi xuống đất.


Một cơ thể hoàn mỹ cứ thế hiện ra trước mắt Trình Thiên Cát.

“Thân thể của em vẫn sạch sẽ vì em là tiểu thư nhà họ Triệu, không ai dám dùng quy tắc ngầm với em!” Triệu Văn Văn rơi lệ đầy mặt nhìn Trình Thiên Cát: “Em đã làm đến mức này rồi mà anh vẫn không chịu muốn em sao?”

Triệu Văn Văn chính là nữ hoàng sàn diễn thời trang, dáng người nóng bỏng, là thiên thần của Victoria Secret.

Vô số đàn ông mơ ước thân thể của cô ta, vô số phụ nữ hâm mộ thân thể này.

Nhưng vào thời khắc Triệu Văn Văn xé rách quần áo mình, Trình Thiên Cát cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Đối mặt với sự khát vọng và thành kính của Triệu Văn Văn, vẻ bất đắc dĩ hiện lên trên mặt Trình Thiên Cát.

Trình Thiên Cát không nói gì thêm mà mở cửa, dứt khoát đi ra ngoài.

Mà sau lưng hắn ta, Triệu Văn Văn khóc lóc cực kỳ tuyệt vọng.

Ánh mắt Trình Thiên Cát âm u, hắn ta nhanh chóng rời đi.

Triệu Văn Văn ngồi sụp xuống thảm trải sàn, khóc không thành tiếng.

Quả nhiên, cô đã làm tới mức này nhưng anh ấy vẫn không muốn!

Cô đẹp như vậy, tại sao anh ấy vẫn không muốn?

Vì sao?

Chỉ là vì cô không phải Thẩm Thất sao?

Trình Thiên Cát xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Thất đang gán gẫu với Phùng Mạn Luân thì hắn ta cũng gật đầu với Phùng Mạn Luân: “Phùng thiếu, đã lâu không gặp!”

Phùng Mạn Luân nhìn thoáng qua Trình Thiên Cát với ánh mắt đầy ý vị sâu xa nhưng lại không nói gì mà chỉ gật đầu chào lại: “Đã lâu không găp!”

Trình Thiên Cát quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, ngại quá, tôi không thể đợi tiếp với em nữa. Tôi còn chút việc phải rời đi trước.”

“Không sao!” Thẩm Thất lập tức cười nói: “Anh và Văn Văn nói chuyện xong rồi sao?”

“Ừ, nói xong rồi! Chắc cô ấy sắp đính hôn nên tâm trạng có chút kích động! Em đừng để bụng!” Trình Thiên Cát trả lời.

Thẩm Thất nở nụ cười: “Em biết rồi!”

“Được rồi, Phùng thiếu, tôi cáo từ trước! Tạm biệt!” Trình Thiên Cát gật đầu với Phùng Mạn Luân, ôm Thẩm Thất một cái rồi xoay người rời khỏi biệt thự.

Phùng Mạn Luân cũng nhìn lên lầu, khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận