Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

"Không cần phiền toái như vậy." Thẩm Thất vẫy vẫy tay nói: "Bọn nhỏ ở trong nước cũng chưa từng ngồi qua xe lửa, tôi muốn dẫn bọn họ trải nghiệm một chút."

Nghe Thẩm Thất nói như vậy, Hạ Nhật Ninh lập tức lại nói thêm: "Vậy phái mấy người cùng đi theo, anh cảm thấy lời nói của Nhất Phi có lý, vẫn là bao lấy cả toa hành khách của xe đi! Một khúc toa hành khách giường mềm cũng chứa không nổi mấy người. Chúng ta cũng không phải không mua vé xe, mấy người các cô, thêm mấy tên vệ sĩ, cũng sắp đựng dậy một khúc toa hành khách rồi."

Lưu Nghĩa nói: "Cũng được! Tiểu Thất, cậu cũng đừng cùng bọn họ so đo những thứ này nữa! An toàn của tiểu Duệ cùng tiểu Hà, đúng là ở vị trí thứ nhất đấy!"

Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy được rồi!"

Chuyện đi xa, cứ như vậy thỏa thuận rồi.

Thời gian thoáng qua, bỗng chốc đã đến trước ngày Nguyên Đán.

Kỳ nghỉ ba ngày của Nguyên Đán, rất nhiều người đều suy nghĩ đi xa đi nghỉ, thư giãn một chút.

Đi xa bằng xe lửa, là một trong những lựa chọn của rất nhiều người.

Dù sao xe lửa ổn định.

Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà lúc ở nước Đức, đều là ở nhà trẻ cùng trong nhà hai nơi này mà tạo thành một đường thẳng để hoạt động, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng là Thẩm Thất lái xe mang theo bọn họ đi ra ngoài chơi.

Vì vậy, bất kể là ở nước Đức hay còn là trong nước, Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà thật đúng là chưa từng ngồi qua xe lửa.

Bởi vậy, nghe nói lần này phải ngồi xe lửa trở về Đông Bắc, bọn nhỏ đều rất hăng hái và cũng rất vui vẻ.

Sáng sớm, ngày mới vừa tảng sáng, hai đứa con liền nhảy ra khỏi chăn, mặc đồ chỉnh tề, ở phía sau lưng của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa, tung tung tăng tăng mà chuẩn bị ra ngoài cửa rồi.

Ngoài cửa, Văn Nhất Phi đã mang theo một đám vệ sĩ canh giữ ở đó.

"Anh tới sớm như vậy!" Lưu Nghĩa giơ cổ tay lên xem giờ, không sai a, bây giờ đúng là rạng sáng bốn giờ a!

Tại sao tinh thần của Văn Nhất Phi lại tốt như vậy?

Đây không phải là cả đêm không ngủ, cố ý chờ ở chỗ này chăng?

Thẩm Thất đem va li giao cho vệ sĩ, ngẫng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Nhật Ninh cũng đã đi tới, nói: "Sao anh cũng qua đây?"

Hạ Nhật Ninh nhịn không được ôm lấy Thẩm Thất một cái: "Cảm thấy không nỡ được."

Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Chỉ là trở về đi tham gia hôn lễ của đại ca. Tham gia xong thì sẽ trở lại thôi!"

"Anh biết." Hạ Nhật Ninh khẽ trả lời.


Cho dù là biết rõ chỉ là trở về ở vài ngày, vẫn là không nỡ được, làm sao bây giờ?

Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà cười hì hì đứng ngay tại chỗ nhìn bọn họ âu yếm.

Thẩm Duệ là vui cho cha và mẹ của mình, tình cảm vẫn còn là tốt như vậy.

Thẩm Hà là vui cho mình đã chọn được một cha ghẻ tốt, có thể cho cha ruột hối hận đến chết!

Hạ Nhật Ninh ôm đã xong Thẩm Thất, tới đây ôm lấy hai đứa con một cái.

Khuôn mặt khôi ngô tuân tú ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn cọ a cọ a, hết sức không nỡ.

Thẩm Duệ nhịn không được nói: "Chúng con chỉ đi có vài ngày, kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, chúng con cũng sẽ trở lại thôi."

"Cha biết rõ." Hạ Nhật Ninh trả lời nói ra.

Thẩm Hà cười hì hì nói: "Chú có phải đã làm tốt chuẩn bị đến Thẩm gia cầu hôn rồi sao? Như vậy, con có thể gọi chú một tiếng daddy rồi a!"

Hạ Nhật Ninh cười lấy cùng Thẩm Hà khêu chọc lấy ót: "Tiểu công chúa, ba sớm muộn gì cũng sẽ đi đấy! Nhất định phải chờ ba! Nhất định phải tha thứ ba được không?"

"Chúng ta nói lời giữ lời a!" Bàn tay nhỏ mềm của Thẩm Hà sờ lên gương mặt của Hạ Nhật Ninh, vô cùng nghiêm túc nói: "Trước mắt, chú đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, con rất coi trọng chú a!"

Hạ Nhật Ninh một vẻ tội nghiệp nhìn Thẩm Thất một cái, rồi mới nói với Thẩm Hà: "Ba nhất định sẽ không thua đấy!"

"Thời gian cũng khoảng chừng này rồi, chúng ta cần phải đi rồi." Thẩm Thất nói: "Bằng không thì sẽ trễ giờ đấy."

Hạ Nhật Ninh lúc này mới thả ra bọn nhỏ, chủ động giúp Thẩm Thất xách lên túi, tiễn bọn họ lên xe.

Văn Nhất Phi nói với Hạ Nhật Ninh: "Được rồi được rồi, có tôi trông coi bọn họ đây! Anh cứ yên tâm đi!"

Văn Nhất Phi đem Hạ Nhật Ninh đuổi xuống xe: "Chỉ ở có ba bốn ngày, anh làm sao làm như xa nhau ba bốn năm vậy!"

Cũng không phải là ba bốn năm sao?

Bọn họ chính là đã xa nhau ba bốn năm a!

Bây giờ thật vất vả mới một nhà đoàn tụ, lại không thể cùng theo trở về.

Hạ tổng tỏ ý rất không vui!


Thẩm Thất hướng về phía Hạ Nhật Ninh vẫy vẫy tay, đoàn xe chậm rãi rời khỏi.

Tiểu Xuân đứng ở một bên nói với Hạ Nhật Ninh: "Tổng tài, ngài thật sự không cùng qua sao?"

Hạ Nhật Ninh không nói chuyện, tiểu Hạ nhịn không được nói: "Bây giờ qua, sẽ dễ khiến cho người của Thẩm gia phản cảm. Chuyện ở bốn năm trước, còn chưa có cho Thẩm gia một cách giải thích hài lòng đây! Tổng tài, chúng ta đừng sốt ruột! Chúng ta có rất nhiều cơ hội đấy!"

Tiểu Thu lành lạnh nói: "Thật ra, chúng ta không thể công khai mà đi, có thể âm thầm mà đi a!"

Lời nói của tiểu Thu, lập tức làm cho Hạ Nhật Ninh tỉnh táo.

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên sáng ngời: "Anh vừa rồi đã nói cái gì?"

Tiểu Thu nói: "Chúng ta có thể đứng ở xa nhìn bọn họ a."

Hạ Nhật Ninh lập tức quay người: "Số xe của chuyến xe của bọn họ, còn có vé không?"

Tiểu Xuân trong nháy mắt lĩnh hội được tinh thần: "Toa hành khách kế bên còn có dư ghế. Lúc ở thiếu phu nhân đặt chỗ ngồi, chỗ ngồi ở toa hành khách kế bên, tôi đã toàn bộ mua rồi."

Hạ Nhật Ninh trong nháy mắt nở nụ cười: "Làm rất tốt, đi, chúng ta cũng đi!"

Vừa đến nhà ga, nhìn lấy nhiều người như vậy, Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà quả nhiên là quá ngạc nhiên rồi.

Thẩm Hà quơ quơ ngón tay của Thẩm Thất nói: "Mami, chúng ta sau này trở về quê nhà Đông Bắc đều là ngồi xe lửa trở về đi."

"Ngồi xe lửa cần thời gian rất lâu đấy, con khẳng định là con có thể chịu được sinh hoạt buồn tẻ ở trên xe lửa sao?" Thẩm Thất cười trả lời: "Chúng ta lần này ngồi xe lửa là vì thành phố G hôm nay luôn rơi tuyết, lo ảnh hưởng đến chuyến bay, để đảm bảo đến Nguyên Đán, chúng ta mới ngồi xe lửa đấy."

Lúc Thẩm Duệ lên xe lửa, đột nhiên quay đầu lại, bỗng chốc nhìn thấy được một bóng người quen thuộc chợt thoáng qua.

Thẩm Duệ chớp chớp mắt, nhưng lại không nói gì thêm, cùng theo Thẩm Thất leo lên xe lửa.

Thẩm Thất cùng hai đứa con ở chung một phòng, Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa một phòng. Những người khác đều phân ra ở trong các phòng khác.

Cả một đoạn toa hành khách, cũng chỉ có người của bọn họ.

Những du khách khác nhìn rất rõ ràng, nhao nhao đều lộ ra một vẻ mặt ngưỡng mộ.

Người ta có tiền, ra tiền mua xuống vé của một đoạn toa hành khách, người khác cũng không có thể nói cái gì.


Vừa lên xe lửa, Thẩm Hà quả nhiên quá vui mừng rồi, ở trong hành lang chạy tới chạy lui, mỗi một căn phòng đều lần lượt nhìn xem.

"Thì ra đây chính là giường mềm a!" Thẩm Hà ngửa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhũn đang bĩu môi, nhìn lấy vệ sĩ canh giữ ở chỗ liên kết các toa hành khách mà nói: "Chú, chú cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa sao?"

Nhìn xem bộ dạng đáng yêu của Thẩm Hà, vệ sĩ rất muốn đưa tay nhéo nhéo a!

Thế nhưng là anh không dám.

Anh chỉ có thể trả lời: "Không phải, chú ngồi qua rất nhiều lần rồi."

Thẩm Hà một vẻ mặt hâm mộ: "Chú giỏi quá!"

Vệ sĩ này lập tức sáng ngời hai mai mà cảm thấy, mình rất kiêu hãnh!

Lại có thể bị tiểu công chúa khen ngợi đây!

Thẩm Hà quay người chạy đi, một lát lại chạy về, mang theo cái ghế nhỏ cho vệ sĩ: "Mami nói, chú là theo chân phụ trách bảo vệ chúng con đấy, vất vả chú rồi, đây là ghế nhỏ của con, cho chú mượn ngồi một chút."

Má ơi, tiểu công chúa này có cần phải moe đến như vậy được không!

Anh sẽ hiện ra tấm lòng chất phác ngây thơ đấy!

Gương mặt của vệ sĩ cũng đỏ rồi, nói: "Chú không nỡ ngồi, vẫn là để lại cho con ngồi đi. Chú thích đứng đấy."

Má ơi, lần đầu tiên nói dối cũng có thể nói dối được vui vẻ như vậy!

Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Được rồi. Vậy lúc chú cảm thấy vất vả, nhớ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Mami có mang theo trái cây, một lát con sẽ cho chú đưa trái cây có được không?"

"Được." Long mày của vệ sĩ cong cong, đột nhiên cảm thấy việc làm lần này, quả thực là một lần anh cho đến tận nay làm được vui vẻ nhất rồi.

Thảo nào Thẩm gia cùng Hạ gia đều ưa thích tiểu công chúa này, chính là làm cho người khác ưa thích a!

Anh cũng thích rồi!

Thẩm Hà đã nhận được câu trả lời, vui vẻ chạy đi.

Sau đó bàn tay nhỏ bé đang cầm mâm đựng trái cây, mỗi một phòng lần lượt đưa trái cây cho mỗi người.

Thẩm Duệ phụ trách rửa trái cây, Thẩm Hà phụ trách đưa trái cây.

Hai đưa con chơi được rất vui vẻ.

Nhìn thấy bọn nhỏ vì bọn vệ sĩ phục vụ, Thẩm Thất cười tủm tỉm cũng không có ngăn cản.

Tuy rằng bọn họ là người thừa kế của đời mới, thế nhưng là, cái lương thiện làm người cơ bản nhất, vẫn là phải từ nhỏ nắm vững đấy.

Bọn vệ sĩ ăn lấy trái cây của tiểu thiếu gia rửa đấy, của tiểu công chúa đưa đấy, mỗi người đều là một bộ dạng cười hì hì, vui sướng hớn hở.


Hạ Nhật Ninh ở toa hành khách kế bên nhìn được rất rõ đấy, hắn cả bụng chua a: "Tôi cũng chưa từng ăn qua trái cây của con trai rửa, trái cây của con gái đưa tới đấy!"

Tiểu Xuân âm thầm nói: "Mấy ngày hôm trước của buổi sáng ở trên bàn cơm, bọn họ đã cho ngài gắp qua trái cây."

"Cái đó không tính!" Hạ Nhật Ninh tiếp tục lên án: "Cái đó chỉ có một miếng, bây giờ là một mâm!"

Tiểu Xuân cùng tiểu Hạ âm thầm đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên ngoài.

Tổng tài ngay cả dấm chua của bọn vệ sĩ cũng muốn ăn sao?

Nhưng mà, tiểu công chúa thật sự rất moe, bọn họ cũng muốn gia nhập a!

Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà chơi chán rồi, dù sao cũng là con nít, dậy sớm như vậy thì quá buồn ngủ, trong chốc lát thời gian thì ngay tại bên người của Thẩm Thất mà bắt đầu nằm ngáy o..o..rồi.

Thẩm Thất cho bọn nhỏ đắp kín mền, lúc này mới cầm lấy sách, chuẩn bị xem hai hàng chữ.

Kết quả là còn chưa kịp xem được mấy cái, điện thoại tới tin nhắn: "Anh đã ghen rồi! Anh thật sự ghen rồi! Đại mỹ nhân của anh, tiểu mỹ nhân của anh, tiểu soái ca của anh cũng bỏ lại anh mặc kệ rồi!"

Thẩm Thất vừa nhìn qua tin nhắn, xém chút nữa cười ra tiếng.

Thằng này, trước kia sao không nhìn ra hắn còn có một mặt lưu luyến gia đình?

Thẩm Thất trả lời tin nhắn: "Cục cưng của anh đều ngủ hết rồi."

"Còn có một cục cưng chưa có ngủ." Tin nhắn của Hạ Nhật Ninh lại gửi tới: "Em cũng là cục cưng của anh mà."

Nhìn lấy những chữ nóng bỏng này, mang tai của Thẩm Thất cũng nhịn không được đỏ cả rồi.

Trông coi con cái, mà xem lời tâm tình nồng nhiệt như vậy, Thẩm Thất cũng cảm thấy gương mặt của mình sắp thiêu cháy rồi.

"Đừng làm bậy." Thẩm Thất trả lời lại ba chữ.

"Tiểu Thất, anh rời không khỏi các người rồi, làm sao bây giờ?" Tin nhắn của Hạ Nhật Ninh lại gửi tới: "Một ngày một phút cũng không được! Vừa nghĩ tới em cùng con cái không có ở bên cạnh anh, lòng của anh giống như là rỗng đi một khối lớn, làm chuyện gì cũng tâm thần có chút không tập trung."

"Ít nói chuyện buồn nôn đi." Thẩm Thất gõ chữ nói: "Đợi anh đã nhận được sự công nhận của tiểu công chúa nhà anh rồi hãy nói!"

"Biết là núi có Hổ, nhưng vẫn đi về núi có Hổ!" Hạ Nhật Ninh trở lời tin nhắn nói: "Trên cái thế giới này sẽ không có chuyện mà anh Hạ Nhật Ninh làm không được!"

"Bảnh chọe!" Thẩm Thất không khách khí mà lật tẩy hắn: "Anh nếu tự tin như vậy, tại sao còn lén lút theo tới đây?"

"Em làm sao phát hiện đấy?" Lần này đến phiên Hạ Nhật Ninh kinh ngạc rồi.

"Bởi vì toa hành khách ở bên cạnh không có ai lên xe." Thẩm Thất trả lời tin nhắn: "Có thể ra tay mạnh bao xuống toa hành khách, hơn nữa thời gian còn trùng hợp như vậy đấy, anh cảm thấy còn có người khác sao?"

Hạ Nhật Ninh lập tức cho Thẩm Thất gửi tới một emoji bấm like: "Phu nhân càng ngày càng cơ trí rồi! Vì vậy, thừa lúc bọn nhỏ đã ngủ rồi, cơ trí phu nhân a, muốn qua đây không, an ủi một chút tâm hồn rỗng tuếch của phu quân em không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận