Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Nhị và Văn Nhất Phi ôm chào hỏi thăm nhau: “bây giờ cậu là người nhà anh rồi đấy! Anh phải gọi cậu là em rể rồi”

“Em chào anh hai!” da mặt Văn Nhất Phi vẫn luôn đặc biệt dày, nên lần này là nhận anh luôn.

Lưu Nghĩa lườm anh một cái, Văn Nhất Phi cứ cười hà hà giả vờ như không nhìn thấy.

Sau khi vào nhà, Thẩm Thất cùng Thẩm Lục dẫn các con, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đi gặp người nhà Thẩm gia, cả nhà vui vẻ náo nhiệt dùng cơm tối.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Nhị nhìn Thẩm Thất, thần sắc có chút hơi lạ.

“Anh hai, anh có chuyện gì vậy?” Thẩm Thất không kìm nổi nên hỏi

“Ừ.” Thẩm Nhị đắn đo một lúc, nói: “anh có thể nói chuyện với em một lúc được không?”

Thẩm Thất nháy mắt, gật đầu nói: “được ạ, vừa lúc em cũng có việc muốn hỏi anh hai đây.”

“Được, vào phòng anh uống trà nào.” Thẩm Nhị cười, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Thất: “tuy không được ngon bằng trà của Hạ gia, nhưng, trà này là tự tay anh hai hái rồi tự tay phơi xao đấy.”

“Được ạ.” Thẩm Thất lập tức gửi con cho người khác trông, theo Thẩm Nhị rời đi.

Nhìn dáng họ đi, Thẩm Ngũ lập tức nhìn sang Thẩm Lục, mặt Thẩm Lục vẫn như bình thường, dường như không phát hiện điều gì.

Thẩm Thất và Thẩm Nhị sánh vai nhau đi dưới hành lang, ánh đèn trên đỉnh đầu phát ra những ánh sáng mềm mại, bên ngoài tuyết đang rơi, tuyết bay phất phới, chiếu dưới ánh đèn mềm mại của đèn sân, thật sự đẹp đến nỗi khó tả.

Thẩm Thất không kìm nổi đi đến giữa sân, đưa tay ra đỡ lấy những bông tuyết.

Bông tuyết vừa rơi xuống tay đã tan thành nước.

Lòng bàn tay có cảm giác rất mát.

Thẩm Thất ngẩng đầu lên, những bông tuyết lạnh ngắt rơi xuống mặt, lập tức xua đi hơi ấm trên da.

Thẩm Nhị mở ô ra, che lấy những bông tuyết trên đỉnh đầu Thẩm Thất, cười nói: “đã lớn thế này rồi, vẫn còn nghịch ngợm thế. Cẩn thận bị lạnh đấy em.”


Thẩm Thất quay sang nhìn Thẩm Nhị, hai mắt cong lên: “anh hai, tuyết này đẹp thật. Mùa đông của nhà ta, đúng là đẹp thật đấy.”

“Cũng được, mấy chục năm nay đều là cảnh như vậy, cũng quen rồi.” Thẩm Nhị cười trả lời Thẩm Thất.

Dưới ô, Thẩm Nhị cúi đầu cười, Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn chăm chú.

Hai anh em lần đầu tiên bên nhau riêng như vậy, tự nhiên có một sự ấm áp đặc biệt tuôn trào.

“Thực ra, dù cảnh có quen thuộc đến mấy, nhưng một khi mất đi rồi sẽ thấy rất hối tiếc.” Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhị nói: “anh hai, anh nói có phải không?”

Thẩm Nhị lập tức cười lên, đưa tay phủi bớt những bông tuyết trên vai Thẩm Thất: “tiểu nha đầu này, em biết cả dạy bảo anh hả.”

“Anh hai, trong lòng anh, rối rồi.” Thẩm Thất cứ thế nhìn anh: “tuy em không biết vì sao lòng anh rối bời, nhưng em muốn nghe anh nói những lời từ đáy lòng.”

“Đi, vào trong nhà nói chuyện nào. Đừng để lạnh.” Thẩm Nhị đẩy Thẩm Thất đi vào trong nhà, cái ô trong tay đều nghiêng về bên Thẩm Thất, cả khoảng lưng anh, đều để lộ dưới gió tuyết.

Vào đến cửa, Thẩm Thất không kìm nổi thở ra một hơi lạnh.

Nhiệt độ ngoài kia và nhiệt độ trong nhà, chênh lệch đến hẳn 30 độ đấy!

Ngoài nhà như xuân, trong nhà như hầm.

Phòng của Thẩm Nhị, bố trí rất giản dị.

Chỉ có một ít đồ dùng đơn giản, thậm chí không có cả đồ điện gia dụng.

Nhưng mà cũng đúng, anh rất ít khi ở nhà, cũng không cần thiết bày những thứ đó.

Chưa kể, nơi của Thẩm lão phu nhân, họ càng rất ít khi về.

Cho nên, những bố trí ở đây đều rất đơn giản.


Thẩm Nhị đẩy Thẩm Thất xuống ghế sofa, tự tay đi đun nước pha trà cho Thẩm Thất uống.

Nhìn đôi bàn tay to và đôi chân to của Thẩm Nhị làm những việc này, không ngờ lại rất nhanh nhẹn, Thẩm Thất không kìm nổi hỏi: “trước đây em vẫn luôn cảm thấy những người to cao, đều không nhanh nhẹn. Bây giờ mới biết, em sai quá đáng đến mức nào.”

Thật sự là sai đến nỗi rất quá đáng.

Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, và các anh em nhà Thẩm gia, ai nấy đều cao to chân dài, nhưng họ đều rất nhanh nhẹn.

Từ đó cho thấy, mức độ nhanh nhẹn của một người, thật ra không liên quan mấy đến chiều cao.

“Em đang khen anh sao?” Thẩm Nhị ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thất, ánh mắt chứa đầy nụ cười.

“Đúng đấy ạ.” Thẩm Thất cười híp mắt trả lời: “anh hai trong lòng em, lúc nào cũng xuất sắc như vậy.”

“Nhưng mà, anh sắp trở nên không xuất sắc rồi.” Thẩm Nhị buột miệng nói ra.

“Anh hai.” Thẩm Thất kinh ngạc nhìn anh.

“Đại khái em cũng đã nghe nói, tin anh sắp điều chuyển công tác đúng không?” ánh mắt Thẩm Nhị đột nhiên tối đi: “anh phải điều chuyển khỏi đơn vị cũ, tuy là thăng chức lên quân hàm Thiếu tướng, nhưng lại phải giao hết những quyền lực thực sự trong tay, làm một Thiếu tướng quân khu nhàn hạ, con đường tương lai của anh, có lẽ đến đây là hết rồi.”

Thẩm Thất đang rót chén trà trong tay, tự nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Nhị: “tại sao lại thế ạ? Không phải năm nay anh mới thăng chức chuẩn Tướng sao? Sao lại đột nhiên thăng chức lên Thiếu tướng vậy?”

“Có lẽ là anh không thích hợp ngồi ở vị trí đó nữa? Dù sao, đơn vị bộ đội cũ của anh, quá nhạy cảm.” Thẩm Nhị cầm chén trà lên, uống một hơi hết luôn, hoàn toàn không có sự nho nhã khi thẩm trà, mà chỉ có hào khí của quân nhân.

“Anh hai, xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Thất cảm thấy Thẩm Nhị rất nhiều tâm sự, chỉ có thể nói: “có phải em đã làm sai điều gì? Liên lụy đến anh hai không?”

Thẩm Thất nghĩ như vậy cũng rất bình thường.

Vì vị trí của Hạ Nhật Ninh, trong thế cục của cả thế giới, đều rất đặc biệt.


Bên trên lo lắng về điều này, nên điều chuyển anh ta khỏi vị trí cũ, cũng không phải là không có khả năng.

“Không liên quan gì đến em đâu.” Thẩm Nhị trước mặt Thẩm Thất, cuối cùng vẫn là không nhịn được: “khả năng là có liên quan đến Tiểu Lục.”

Thẩm Thất lập tức bất ngờ sựng lại: “có liên quan gì đến anh trai vậy?”

Đầu óc Thẩm Thất cũng chuyển rất nhanh, chớp mắt một cái, tiếp đó nói: “có phải vì Sùng Minh không?”

“Thân phận của Sùng Minh, em biết đấy. Tội phạm truy nã quốc tế, bị không ít cơ quan tình báo truy sát.” Thẩm Nhị không nói tránh vấn đề này: “năm nay anh nhận được mấy nhiệm vụ, thật ra đều có ít nhiều liên quan đến Sùng Minh. Anh đã phá mấy địa bàn của hắn. Nhưng Sùng Minh lại không hề có phản ứng gì.”

Thẩm Thất hơi ngại lấy tay gãi gãi hai má.

Sùng Minh không có phản ứng gì, tám phần là nể mặt Thẩm Lục, cho nên mới không so đo tính toán.

Nhưng tên Sùng Minh không hề phản ứng gì, thật sự khác hoàn toàn so với tính cách của hắn.

Theo tính cách của Sùng Minh, nếu có người động đến địa bàn của hắn, hắn đã cho nổ tung từ lâu rồi.

Nhưng lần này không hề cho nổ tung, mà lại rất an phận.

Bảo sao cấp trên không nghĩ chứ.

Cấp trên sẽ nghĩ, Thẩm Nhị có thể nhiều lần lập công, không biết có phải do Sùng Minh cố ý thả cửa không?

Đừng quên là, bốn năm trước, Thẩm Nhị chỉ là hai vạch hai sao, mới có 4 năm thời gian, đã trở thành bốn vạch bốn sao rồi.

Tốc độ thăng tiến so với những người cùng tuổi, không phải là chậm.

Huống chi, mấy ngày trước anh còn lập được một công lớn thật sự, đủ để anh thăng tiến lên Thiếu tướng rồi.

Nhưng vấn đề lại chính là nằm ở chỗ này.

Một khi anh thăng chức lên Thiếu tướng, sẽ phải điều chuyển khỏi đơn vị cũ, sắp xếp đến đơn vị khác.

Đối với Thẩm Nhị mà nói, khác gì ngoài mặt là thăng chức nhưng thực chất là giáng chức.

Cấp trên tỏ ra rất tích cực trong việc thăng chức lần này của anh, rất nhanh đã thông qua báo cáo thăng chức.


Tuy giờ vẫn chưa công khai, nhưng Thẩm Nhị đã cảm nhận được mọi chuyện.

“Cho nên, anh hai đang trách anh trai qua lại gần quá với Sùng Minh sao?” Thẩm Thất cười nhẹ, rót cho Thẩm Nhị một chén trà: “nhưng em lại cảm thấy, em nên mừng vì anh trai gần gũi với Sùng Minh. Vì với em mà nói, có thể em không có tầm nhìn về tổng thể tốt như anh hai. Em chỉ là một người con gái, em chỉ thấp hèn cầu xin cho gia đình bình yên thuận lợi. Nếu Sùng Minh không quen biết anh trai, nếu anh hai sau khi dập địa bàn của Sùng Minh, với tính cách của Sùng Minh, trăm phần trăm là sẽ trả thù? Vậy, dưới sự trả thù của Sùng Minh, cơ hội bình an của anh hai là bao nhiêu phần trăm? Tiểu Thất không phải đang bênh vực ai, đơn thuần chỉ là đánh giá trên khía cạnh vấn đề này. Anh hai năm nay đã 36 tuổi rồi, trong hội quân nhân, cũng coi là lớn tuổi rồi. Anh hai giờ vẫn còn trên đỉnh cao của sức khỏe, nhưng chỉ mấy năm nữa thôi là sẽ bắt đầu đi xuống dốc?”

Thẩm Thất tiếp tục nói: “với tính cách có thù ắt sẽ báo của Sùng Minh, anh ta có đủ lòng kiên nhẫn, chờ khi anh hai tuổi cao sức yếu, cho anh hai một đòn trí mạng. Những công lao nhất thời tuy sáng chói, nhưng để dành được núi xanh, mới có củi để đun. Em không muốn mấy năm sau, nhìn thấy mợ hai và cậu hai rơi nước mắt vì anh. Anh hai, anh có thể mắng em không có trí lớn, không có khái niệm quốc gia. Cho dù ăn mắng em cũng phải nói, trong đáy lòng em, anh hai rất quan trọng rất quan trọng. Em thà ích kỷ bảo toàn tính mạng cho anh hai, cũng không cần đến cái gọi là hư danh đó.”

Thẩm Nhị không lên tiếng.

Thẩm Thất tiếp tục nói: “chuyện của anh trai và Sùng Minh, tạm thời em không tiện nói. Sùng Minh thích anh trai, đây là chuyện mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng. Còn tâm tư của anh trai đối với Sùng Minh, em không dám đoán. Anh trai là người thông minh, anh ấy vẫn luôn nghĩ cho em và Thẩm gia, nhưng lại rất ít nghĩ cho bản thân mình. Có lẽ, chính anh ấy cũng đang mơ hồ bởi sự lựa chọn của mình. Có những lúc, người thông minh chưa chắc đã đủ tỉnh táo trong vấn đề tình cảm của mình. Anh hai chưa yêu bao giờ, tất nhiên sẽ không hiểu. Chờ khi nào anh hai có người yêu, có lẽ sẽ hiểu những lời em nói đêm nay.”

“Anh không có ý trách cậu ấy.” Thẩm Nhị nói.

“Anh hai, anh có.” Thẩm Thất bình tĩnh nói, không hề nể mặt Thẩm Nhị.

Bênh vực Thẩm Lục, đã là bản năng của Thẩm Thất rồi.

“Nếu anh không có ý định trách anh trai, anh sẽ không nói ra những lời như vậy.” Thẩm Thất nói một cách đanh thép: “em biết, em bênh vực anh trai, có thể sẽ khiến anh hai không vui và không thoải mái. Nhưng, việc này, đúng thật là đổ oan cho anh trai rồi. Sùng Minh thích anh trai, đây không phải là việc anh trai có thể quyết định được! Cho nên, anh hai, sao anh lại chút giận lên người anh trai chứ?”

“Anh.” Thẩm Nhị lập tức im de.

Ngoài cửa, tuyết rơi lả tả, che mất những dấu chân.

Thẩm Lục đứng ở trước cửa, đứng im rất lâu.

Đối thoại giữa Thẩm Thất và Thẩm Nhị, anh đều nghe rất rõ.

Quả thật, anh qua lại gần quá với Sùng Minh, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến người nhà rồi sao?

Thẩm Lục cười gượng gạo một cái, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp và yên tâm.

Tiểu Thất vẫn như hồi nhỏ vậy, vẫn luôn bênh vực anh, bảo vệ anh.

Tiểu Thất của anh, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng mà, vì Tiểu Thất, vì Thẩm gia, cuối cùng anh cũng cần phải dứt khoát với Sùng Minh rồi?

Đôi mắt đẹp long lanh của Thẩm Lục nhìn ra cảnh ngoài kia, tối sầm không nhìn rõ, sự kìm nén đó, giống hệt tâm trạng anh lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận