Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Hòa không nhịn được nói: “Mami à, hôm nay chúng con đi về nhà cùng với Thà Phụ Thiên Hạ đó. Ở đó vì sao lại có một bà cụ giống con thế ạ?”

Thẩm Thất nheo mắt: “À…”

Thẩm Hòa không nhịn được nói thêm: “Bà cố ngoại từng nói, khuôn mặt con rất hiếm gặp, chỉ có một huyết thống nào đó ở phương nam mới có khuôn mặt như thế này mà thôi. Vì sao bà cụ kia lại có khuôn mặt giống con nhỉ?”

Thẩm Thất tiếp tục lắp bắp: “Ờ thì…”

Thẩm Hòa tiếp tục nói: “Vì sao anh trai và mẹ đều có cằm nhọn, con thì lại có cằm nọng chứ?”

Thẩm Thất vẫn nói lắp: “Ờ thì…”

Loại chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Con bé giống Hạ lão phu nhân là chuyện rất bình thường mà!

Con bé được di truyền bởi chính huyết mạch này!

Thẩm Duệ thấy Thẩm Thất trợn tròn hai mắt, không nhịn được, giải thích thay cho Thẩm Thất: “Em còn nhỏ, trẻ con mập mạp là chuyện rất bình thường! Mẹ là người lớn lại gầy như vậy, đương nhiên sẽ không có cằm nọng giống em rồi. Anh là con trai, đương nhiên cũng sẽ không như thế!”

Thẩm Hòa hoài nghi nhìn Thẩm Duệ: “Thật sự là như vậy sao?”

Thẩm Thất và Thẩm Duệ đồng thời gật đầu.

Mami ơi, muốn giấu giếm Thẩm Hòa thật không dễ dàng gì!

“Nhưng mà em cảm thấy bà cụ kia cho em cảm giác rất thân thiết. Thật sự giống như bà là bà cố nội của em vậy. Khi em gọi bà là bà cố nội, không cảm thấy miễn cưỡng chút nào, giống như thể em đáng lẽ nên gọi bà ấy như vậy…” Thẩm Hòa cười hì hì nói: “À, em cảm thấy hình như thành phố Vinh này có rất nhiều người có duyên phận với chúng ta đó! Ở đây tìm được daddy chuẩn, daddy chuẩn lại rất giàu có, cuối cùng em không còn phải lo lắng mẹ sẽ phải cạp đất ăn nữa rồi!”

Thẩm Thất toát mồ hôi lạnh nói ra: “Được rồi, mấy đứa này, đi ngủ sớm một chút đi! Cuối tuần mẹ còn phải đi tham gia triển lãm đá quý, hai đứa phải ngoan đó!”

“Vâng ạ!” Thẩm Hòa kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Con muốn làm người mẫu cho mẹ! Con muốn là người đầu tiên được đeo bộ trang sức đầu tay của mẹ.”

“Được! Mẹ đồng ý với con!” Thẩm Thất đưa tay véo má Thẩm Hòa: “Đi thôi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến cuối tuần.


Buổi sáng hôm nay, Thẩm Thất đã rời giường từ rất sớm.

Bế hai bảo bối còn đang ngủ say vào phòng của Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa phất tay giống như chào tạm biệt Thẩm Thất, sau đó tiếp tục ôm hai tiểu bảo bối ngủ say.

Ôi, mặt của con trai ngoan, con gái ngoan thật mềm mại, thật muốn hôn một cái.

Thẩm Thất rón rén xuống cầu thang, phát hiện Thẩm Lục đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha ở phòng khách.

“Anh?” Thẩm Thất không nhịn được khẽ kêu lên: “Sắc mặt anh không được tốt lắm, anh đừng đi. Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!”

Thẩm Lục lắc đầu, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Đi giải sầu một chút cũng tốt. Đi thôi, đừng để bị trễ giờ. Nghe nói hôm nay có không ít người tới đó. Nếu đi trễ thì ngọc đẹp sẽ bị người khác lấy hết rồi…”

Thẩm Thất nghĩ ngợi một chút sau đó lập tức gật đầu đồng ý.

Nhìn anh như người thất tình, ngồi ngây ngốc ở đó một mình vậy. Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?

Tuy anh trai không bao giờ thừa nhận loại chuyện giống như thất tình, nhưng biểu hiện của hắn rõ ràng là thất tình mà…

Ôi, có lẽ anh trai cũng đang gặp chuyện khó xử rồi!

Dù sao anh trai cũng là trai thẳng, nhưng Sùng Minh quả thực rất để ý đến anh ấy.

Dù không phải vì yêu, thì chỉ vì một phần tình bạn, anh trai cũng sẽ đau lòng khổ sở.

Anh trai còn muốn cùng cô đi giải sầu, cô sao có thể cự tuyệt được?

Thẩm Thất chủ động kéo cánh tay Thẩm Lục: “Anh, đá quý mà em nhìn trúng anh phải mua cho em đó nha.”

Cuối cùng, Thẩm Lục cũng lộ ra nụ cười duy nhất trong mấy ngày hôm nay: “Đương nhiên! Anh nói rồi, anh sẽ nuôi em mà!”

Thẩm Thất âm thầm than thở.

Anh trai cười rộ lên mê người như thế, chẳng trách Sùng Minh lại bị bắt làm tù binh, quả là gây tai họa!


Khi hai người đi ra cửa, sắc trời vẫn hơi tối.

Sở dĩ phải đi sớm như vậy chính là vì muốn chiếm được vị trí tốt.

Bởi vì triển lãm ngọc thạch này đã được quảng cáo từ rất sớm, hơn nữa nghe nói trong đám đá quý lần này có xuất hiện “Đế Vương Lục”. (*)

Cho nên những người thật lòng muốn mua, người tới tham gia náo nhiệt, người thích đám đông ồn ào… đã đến rất đông rồi.

Đi trễ, có lẽ thật sự không chen vào được.

Thư kí Mạc Thu đã đứng trước cửa ra vào, khi thấy Thẩm Lục đến, Mạc Thu cho dù nổi tiếng trầm ổn lão luyện cũng không nhịn được, bị khuôn mặt của Thẩm Lục làm cho thất thần.

Nhan sắc này mà đặt ở thời cổ đại tuyệt đối có thể gây ra chiến tranh diệt quốc.

“Thẩm tổng, Thẩm tiên sinh.” Mạc Thu lễ phép chào hỏi: “Triển lãm ngọc thạch vẫn chưa mở cửa, nghe nói ở cửa ra vào đã có mấy trăm người đợi, nếu đi trễ thì thật sự phải đợi lần tiếp theo rồi.”

Bởi vì diện tích phòng triển lãm có hạn nên mỗi lần chỉ có thể cho khoảng một ngàn người đi vào.

Chỉ có chờ đến lúc nhóm người bên trong đi ra thì mới có thể cho nhóm người lượt thứ hai đi vào.

Chính vì vậy, những người thật lòng muốn mua đá đã đi từ rất sớm.

Nghe nói đá được bán trong triển lãm này ngày hôm nay đều là chất lượng thượng phẩm đến từ trong và ngoài nước, nguồn gốc xuất xứ rất đảm bảo, vì vậy không ít người kinh doanh châu báu từ tỉnh khác cũng lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây.

Khi Thẩm Thất và Thẩm Lục đi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Văn Nhất Phi ở cửa.

Văn Nhất Phi vừa thấy Thẩm Thất đã nhìn đông nhìn tây, Thẩm Thất cố nén cười nói: “Đừng nhìn, Tiểu Nghĩa không tới đâu, ở nhà thay em chăm mấy đứa trẻ rồi! Hôm nay là cuối tuần, bọn trẻ đều được nghỉ, dù sao cũng phải có người trông nom chúng!”

Nghe thấy Lưu Nghĩa không đi theo, Văn Nhất Phi mới ồ một tiếng, nói: “Không sao, chỉ là mấy ngày tôi không gặp Tiểu Nghĩa mà thôi.”

“Văn tổng!” Thẩm Thất cười hì hì.


Văn Nhất Phi giật mình, vội vã khoát tay: “Đừng, tuyệt đối đừng, có chuyện gì thì cứ nói, đừng lấy tôi ra tiêu khiển…”

Thẩm Lục cũng không nhịn được mà mỉm cười, Thẩm Thất đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.

Thấy cô càng ngày càng vui vẻ, Thẩm Lục cũng rất vui vẻ.

Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “S.A muốn đẩy mạnh hạng mục châu báu của mình, chuyện này anh biết chưa?”

Văn Nhất Phi gật đầu, lập tức nói: “Biết, hôm nay em tới không phải vì muốn tích trữ nguyên vật liệu từ sớm sao? Nhưng hạng mục của em hình như vẫn đang chờ xét duyệt, chưa chính thức thi hành, em gấp như vậy làm gì?”

“Đương nhiên là để phòng ngừa cẩn thận rồi, rất quan trọng đó! Nhất Phi, toàn bộ tỉnh Nghệ An đều đang trong giai đoạn ban đầu của việc kinh doanh trang sức, nhưng lại bị Văn đại thiếu gia độc quyền. Sao vậy? Cho người ta chút đường sống với chứ?” Thẩm Thất cười ha hả: “S.A nhà em vừa mới bán trang sức còn không dám đi con đường đó, chỉ có thể thử nghiệm trước ở giai đoạn đầu mà thôi, cho một con đường sống đi.”

“Em đã nói thế, anh có thể nói không sao?” Văn Nhất Phi đưa tay gõ vào trán Thẩm Thất, dùng sức không nhiều lắm, nhưng Thẩm Thất vẫn nhíu mày.

“Hôm nay em đến đây chỉ muốn mua vài viên đá tốt một chút, chuẩn bị chúc thọ cho lão phu nhân mà thôi.” Văn Nhất Phi nói: “Lễ mừng thọ năm nay của lão phu nhân chỉ tổ chức trong phạm vi nhỏ, trừ anh ra thì cũng chỉ mời thêm Phạm Thành, Phạm Ly. Dù sao khi còn bé, ba người bọn anh thường xuyên đến Hạ gia ăn uống chơi đùa, cũng coi như người thân. Cái gì lão phu nhân cũng không thiếu, cho nên anh muốn tặng đồ gì đặc biệt một chút.”

Thẩm Thất gật đầu nói: “Thật trùng hợp, em cũng đang định như thế. Nhớ tới trước kia, bà nội cho em một bộ trang sức bằng ngọc bích, em liền biết bà nội yêu thích ngọc bích, vì vậy muốn tự mình thiết kế một bộ trang sức hợp với bà.”

“Xem ra chúng ta đều nghĩ giống nhau rồi. Đi thôi, nếu không đủ tiền thì anh trả cho em.” Văn Nhất Phi vừa cười vừa nói.

“Không cần, vợ của tôi, sao phải cần người khác thanh toán giúp chứ?” Âm thanh Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng hai người.

Thẩm Thất cùng người khác đồng thời quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Hạ Nhật Ninh xuống xe, ung dung bình tĩnh đi về phía bên này.

Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên: “Không phải anh vẫn ở Hàn Quốc sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?”

Hạ Nhật Ninh đi lên trước, ôm Thẩm Thất, cúi đầu hôn một cái, nói: “Chuyện quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng em! Cho nên anh lập tức xử lý mọi chuyện trong đêm, nhanh chóng trở về.”

“Ôi, ân ái quá đi, thông cảm cho người khác một chút được không hả” Văn Nhất Phi không nhịn được kêu lên.

Hạ Nhật Ninh cười ha hả, ôm lấy Thẩm Thất đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Hôm nay thích cái gì thì cứ lấy, không cần lo lắng không đủ tiền.”

“Được!” Thẩm Thất không thèm khách khí với Hạ Nhật Ninh.

Một hàng bốn người vừa đi vào sân, sau lưng lại lần nữa truyền tới âm thanh: “Ồ, đây không phải là Hạ tổng nổi danh sao?”

Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đồng thời quay đầu.

Thẩm Thất và Thẩm Lục cũng quay theo.


Chỉ thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đứng bên cạnh Phùng Khả Hân, mỉm cười nhìn qua.

Phùng Khả Hân? Đúng là đã lâu không gặp nha!

Đường đường là đại tiểu thư của Phùng gia, sao lại nhập hội cùng với đàn ông kiểu này chứ?

Thẩm Thất cẩn thận đánh giá Phùng Khả Hân, Phùng Khả Hân cũng rất nhanh phát hiện ra Thẩm Thất, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Hiển nhiên, Phùng Khả Hân cũng không ngờ Thẩm Thất sẽ đến.

Phùng Khả Hân muốn thu tay lại, nhưng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lại mặt dày ôm chặt lấy.

“Thì ra là ông chủ Kim.” Hạ Nhật Ninh khẽ gật đầu: “Ông chủ Kim có lẽ là có sự chuẩn bị nên mới đến đây nhỉ?”

Ông chủ Kim cười một tiếng, nói: “Hạ tổng cũng rất ít xuất hiện ở mấy chỗ này đó! Hôm nay có thể gặp được Hạ tổng ở đây mới là kì lạ, hai vị đây là…”

Ánh mắt ông chủ Kim rơi vào trên người Thẩm Thất và Thẩm Lục, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Nhất là khi nhìn về phía Thẩm Lục, mắt hắn ta đột nhiên trở nên nóng rực.

Người đàn ông này quá đẹp!

“Đây là vợ tôi, Thẩm Thất. Vị này cũng là tổng giám đốc cao cấp của S.A, cũng là anh vợ tôi, Thẩm tổng, Thẩm Lục.” Hạ Nhật Ninh chính thức giới thiệu: “Tiểu Thất, vị này là người có thế lực trong giới trang sức ở Malaysia, sự nghiệp trải rộng khắp Châu Á.”

Thẩm Thất lập tức bình tĩnh gật đầu, đưa tay bắt tay đối phương: “Xin chào ông chủ Kim.”

“Thì ra là Hạ thiếu phu nhân! Ngưỡng mộ đã lâu!” Ông chủ Kim không dám lỗ mãng, quy củ bắt tay Thẩm Thất, sau đó nói: “Bạn gái của tôi cũng là người thành phố Vinh, không biết mọi người có quen không?”

Phùng Khả Hân đứng ở một bên lập tức lộ ra vẻ lúng túng, Thẩm Thất chỉ mỉm cười, đáp lại: “Đương nhiên quen rồi! Đã lâu không gặp, Phùng tiểu thư!”

Phùng Khả Hân ngượng ngùng gật đầu, bối rối không dám nhìn bọn họ.

Ánh mắt ông chủ Kim lập tức rơi vào trên người Thẩm Lục, ánh sáng nóng rực trong mắt không cách nào che giấu được.

Thẩm Lục lạnh nhạt liếc ông chủ Kim một cái, khẽ gật đầu, hoàn toàn không có ý định bắt tay chào hỏi.

Loại đàn ông như vậy, hắn gặp nhiều rồi!

(*) Đế Vương Lục: Là một loại ngọc màu xanh, gần giống như ngọc lục bảo, nhưng lại có giá trị cao nhất trong tất cả những loại ngọc có màu xanh ngọc bích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận