Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Sùng Minh mở miệng, muốn hỏi cô bé tại sao lại không vui.

Nhưng một khi nghĩ đến có người ngoài, những lời dỗ con nít Sùng Minh làm sao cũng không nói ra được.

Sùng Minh dùng tay chọc lấy Thẩm Hà, đôi mắt to đẹp của Thẩm Hà, nhìn lấy Sùng Minh, không nói gì.

Sùng Minh vừa muốn mở miệng, thì thấy Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt như điên vậy mà đuổi tới.

Sùng Minh đầy vẻ bất ngờ.

Hắn ta cho rằng người đuổi theo phải là Hạ Nhật Ninh, lại chưa từng nghĩ qua là Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.

Chuyện sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thấy Thẩm Hà bình an vô sự trong lòng Sùng Minh, mắt của Vưu Tâm Nguyệt vui đến rơi lệ: “Bình an là tốt, bình an là tốt!”

Hạ Quốc Tường liền thông qua công cụ liên lạc liên hệ với những đội khác: “Sùng Minh và Thẩm Hà đã được tìm thấy, hai người họ bình an vô sự!”

Đội ngũ đang nóng ruột tìm kiếm, nghe được tin tốt này, liền hoan hô một tiếng!

Bây giờ chỉ còn lại Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.

Thẩm Thất tốt xấu gì vẫn còn có tin tức, cô ấy giờ chắc đang trốn mấy dân làng kia.

Nhưng Lưu Nghĩa đâu?

Cô ấy đi đâu rồi?

Tại sao những người khác đều có tin tức, duy nhất cô ấy vẫn không có bất cứ tin gì?


Họ dùng máy dò sự sống ven lưu vực quen sông, không phát hiện thi thể hoặc bất cứ di vật nào.

Thế thì, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?

Đều nói sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Tại sao Lưu Nghĩa lại như biến mất thế?

Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?

Văn Nhất Phi cả người hầu như sắp chìm trong trạng thái điên cuồng.

Phạm Thành Phạm Ly cứ ở bên cạnh an ủi anh ấy: “Tiểu Nghĩa chỉ thua Sùng Minh, sức mạnh cô ấy lớn như thế, lại linh hoạt thế kia, nhất định không sao!”

Hai tay Văn Nhất Phi bưng lấy mặt, dùng sức xoa mấy cái, một vẻ mệt mỏi và bất an: “Tớ biết, nhưng tớ cứ lo lắng. Bây giờ đã qua 24 tiếng, những người khác đều đã có tung tích, tại sao cô ấy vẫn chút tin tức cũng không có? Các cậu nói, cô ấy có khi nào rơi vào quỹ đạo không gian gì đó mà biến mất không?”

Phạm Thành Phạm Ly đồng thời cạn lời nhìn Văn Nhất Phi, đồng thanh nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi chăng? Cậu gặp nhiều rồi sao?”

Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng: “Cả chuyện khủng khiếp nhất tớ cũng nghĩ qua. Lỡ như cô ấy xuyên không đến thế giới khác thì phải làm sao? Nếu đến ngày tận thế, xem như chuyện tốt, với cái tính hiếu chiến của cô ấy, từng giây từng phút đều có thể trở thành nữ chiến thần. Nhưng nếu như xuyên không đến hoàng cung cổ đại, thì phải làm sao? Với tính cách đó của cô ấy, có khi nào bị xử trảm không?”

Phạm Thành Phạm Ly đồng thời đứng dậy.

Văn Nhất Phi đã điên rồi!

Điên rồi!

Hai người họ thân là cậu chủ của công ty giải trí, vẫn chưa có được sức tưởng tượng ghê gớm như thế!

Cậu ta một công tử lăng nhăng, chẳng lẽ không phải nên tưởng tượng Lưu Nghĩa bị một cô gái xinh đẹp cứu giúp sao, sau đó người đẹp thích Lưu Nghĩa, sau đó cùng với cô ấy song túc song phi sao?

Ah nhổ!

Hình ảnh đều bị cậu ta làm thay đổi rồi!

Xuyên không cái nổi gì chứ!

Lúc này đây, bầu trời sắp mưa càng ngày càng rõ rệt, sắc mặt Văn Nhất Phi càng lo lắng, không nhịn được mà đứng dậy người, liền muốn xông ra ngoài.

Phạm Thành Phạm Ly dịnh lấy cậu ta: “Nhật Ninh nói rồi, chúng ta ba người đều phải ngồi ở đây ổn định chỉ huy cục diện! Tìm kiếm cứu hộ cứ giao cho họ! Nói cho cùng, họ chuyên nghiệp hơn chúng ta!”

“Nhưng tớ lo Lưu Nghĩa sau khi tỉnh dậy không thấy tớ sẽ buồn.” Văn Nhất Phi nói.

“Bỏ đi! Cô ấy thấy cậu thì càng buồn!” Phạm Thành nói: “Với tính công tử như cậu, chờ tìm được cô ấy, cậu còn có thể nhìn thấy cô ấy sao?”

Phạm Ly cũng nói: “Có lẽ cô ấy đang thoát hiểm còn phải vác theo gánh nặng như cậu! Cậu biết đánh nhau không đồng nghĩa cậu biết thoát hiểm!”

Lời của Phạm Thành Phạm Ly, khiến Văn Nhất Phi bình tĩnh trở lại: “Đúng đúng đúng, tớ không thể gây phiền phức cho cô ấy! Tớ cần ở đây đợi! Tớ phải tin tưởng cô ấy!”

Thấy Văn Nhất Phi bình thường rồi, Phạm Thành Phạm Ly mới tiếp tục liên hệ cùng Trình Thiên Cát: “Trời sắp đổ mưa, tình hình bên kia thế nào?”


Trình Thiên Cát vội trả lời nói: “Tôi đã men theo phương hướng đó tìm sang. Vừa tìm được một mảnh áo, qua giám định, xác định là chất liệu vải trên quần áo của Lưu Nghĩa. Cô ấy vẫn còn sống, không gì nghi ngờ. Nhưng, cô ấy không để lại bất kỳ dấu vết nào cả, rất khiến cho người ta khó hiểu. Nếu trời mưa, cô ấy đi ở bên ngoài, phải để lại càng nhiều dấu vết, ngược lại càng tiện cho chúng ta tìm kiếm. Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy!”

Nghe lời của Trình Thiên Cát, Văn Nhất Phi liền có tinh thần, nói: “Tốt quá rồi! Cô ấy không xuyên không, trên đời này, thì không ai là đối thủ của tớ nữa!”

Phạm Thành Phạm Ly đặt xuống máy liên lạc, đồng thời bất lực nhìn nhau.

Tên này, hết cứu rồi.

Khi mà mọi người đang nhức dầu với hành tung của Lưu Nghĩa, mưa, thật sự đến rồi.

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vừa tìm thấy Sùng Minh và Thẩm Hà, chuyện đầu tiên là kiểm tra sức khỏe cho hai người, sau đó thay quần áo cho Thẩm Hà.

Những người khác được đào tạo rất chuyên nghiệp nên bắt đầu dựng lều che mưa.

Chờ qua cơn mưa này mới nói.

Thẩm Hà thay xong quần áo, ăn đồ ăn, cứ ngoan ngoãn như thế mà ngồi trên ghế xếp trầm tư.

Vưu Tâm Nguyệt không kiềm được mà đi qua, kéo ghế ngồi bên cạnh cô bé.

Thẩm Hà ngước đầu lên nhìn Vưu Tâm Nguyệt.

Vưu Tâm Nguyệt tuy nhiên nhìn thấy từ trong mắt cô bé, sự u buồn và do dự.

Vưu Tâm Nguyệt rất muốn nói chuyện với Thẩm Hà, nhưng bà ấy không dám.

Vưu Tâm Nguyệt chưa bao giờ nhếch nhác như thế.

Bà ấy trước đây, hào quang phóng khoáng, quét cả ngàn quân thế kia.

Đối mặt với cường địch, cầm súng liền xông lên.

Đối diện tuyệt cảnh, cắn rằng chịu đựng rồi cũng qua.

Nhưng khi đối mặt cới Thẩm Hà cô bé nhỏ nhắn này, Vưu Tâm Nguyệt trở nên lúng ta lúng túng, không biết làm sao.


Vưu Tâm Nguyệt lúc này, cứ như Sùng Minh lúc trước, không biết nên làm gì.

Thẩm Hà nhìn Vưu Tâm Nguyệt ngồi cạnh mình, với vẻ muốn nói lại thôi, liền nói: “Bà nội, người không cần an ủi con, con chưa yếu đuối đến thế!”

Vưu Tâm Nguyệt trong lòng nghĩ, an ủi? Tại sao phải an ủi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Là ai ăn hiếp cháu gái bà ấy?

Muốn chết!

Thẩm Hà tiếp tục nhìn những giọt nước mưa ngoài kia tí ta tí tách, chống lấy cằm nói: “Có từ từ rồi sẽ nghĩ thông.”

Mắt Vưu Tâm Nguyệt xoay tròn, không dám tùy tiện bắt chuyện.

Hạ Quốc Tường bưng lấy thức ăn qua, gọi mọi người trong lều ra ăn cơm: “Ăn cơm ăn cơm rồi. Mưa này chắc phải xuống cả đêm, ở đây địa hình phức tạp, máy bay không cách nào hạ cánh, vì xem xét sự an toàn của chúng ta, chỉ có thể chờ ngày mai mới về.”

Thẩm Hà gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy.

Hạ Quốc Tường đột nhiên đem ra một con thỏ trắng nhỏ, cười híp mắt đưa cho Thẩm Hà: “Thích không?”

Mắt Thẩm Hà liền rực sáng, liền nhận lấy: “Thỏ con dễ thương quá, tặng cho con sao?”

“Đúng thế!” Hạ Quốc Tường ngồi xổm xuống, cứ thế nhìn Thẩm Hà: “Sau này ông nội có thời gian sẽ bắt lấy thỏ con cho con được không?”

Thẩm Hà vui vẻ không ngừng gật đầu: “Được! Cám ơn ông nội! Con sẽ nuôi nó thật tốt!”

Sùng Minh và Vưu Tâm Nguyệt đứng bên cạnh như đang nghĩ gì đó, thì ra đây là cách dỗ con nít hiệu qua nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận