Bọn họ về nước, về với hoàn cảnh quen thuộc, nhà nhà đoàn viên, nơi nơi nhộn nhịp.
Điều đó làm tăng thêm sự hiu quạnh của hai người bọn họ.
Hạ Quốc Tường gắp cho Vưu Tâm Nguyệt một cái đùi gà, nói: "Ăn đi, cơm tất niên, phải ăn vui vẻ mới được".
Vưu Tâm Nguyệt chẳng có hứng thú gì, nhìn đùi gà dầu mỡ, ánh mắt tràn đầy cô đơn: "Lão Hạ à, xin lỗi. Bao nhiêu năm nay, toàn để ông phải chịu ấm ức. Ông vốn là người nhà họ Hạ, rõ ràng có thể về nhà ăn tết. Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn che chở cho tôi, tôi biết hết. Đều tại tôi không tốt, tại tôi làm liều gặp họa, nên mới gây ra hậu quả như bây giờ".
Hạ Quốc Tường thoáng ngừng tay, mắt tối đi vài phần, nói: "Không sao, ăn đi".
"Lão Hạ". Vưu Tâm Nguyệt cầm tay Hạ Quốc Tường: "Hay là, hay là chúng ta ly hôn đi! Ly hôn, thì ông có thể trở về rồi"
Hạ Quốc Tường giận dữ: "Nói nhăng nói cuội!".
"Lão Hạ". Vành mắt Vưu Tâm Nguyệt đã rơm rớm: "Mấy năm nay, vẫn luôn là ông cho tôi nhận, tôi chưa từng suy nghĩ cho ông. Tôi biết lỗi rồi. Nhưng mà đã không còn cách nào bù đắp được nữa. Tôi biết ông muốn về nhà, nhưng bây giờ...".
"Bây giờ không phải đã có chuyên cơ rồi sao? Chỉ cần Nhật Ninh và Thẩm Thất có thêm một đứa bé, thì chúng ta có thể trở về rồi". Hạ Quốc Tường kiên quyết cắt lời Vưu Tâm Nguyệt: "Lúc trước khi tôi chọn bà, đã biết trước kết quả này rồi. Tôi cũng không giấu bà, lúc ở nghĩa trang, khoảnh khắc bà định làm tổn thương Tiểu Thất, tôi thực sự rất thất vọng về bà. Có một dạo từng định buông bỏ. Nhưng chúng ta dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, cùng nhau trải qua mưa gió. Nếu tôi không kéo bà, bà sẽ rơi xuống vực sâu. Đó mới là kết quả tôi không muốn thấy nhất".
"Về sau, tôi cũng nhìn ra, bà cũng có sự thay đổi. Vì vậy, tôi quyết định cho bà thêm một cơ hội". Hạ Quốc Tường cụp mắt nói: "Nhà họ Hạ, không thể tan rã được".
"Nhưng mà...". Vưu Tâm Nguyệt còn định nói gì đó.
Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vô thức đứng lên, tách ra theo bản năng.
Nhưng chỉ một giây sau giọng nói của Trình Thiên Cát vang lên từ bên ngoài: "Chị Vưu, Hạ tiên sinh. Tôi mạo muội đến làm phiền".
Nghe thấy là Trình Thiên Cát, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cùng lúc thả lỏng.
"Thiên Cát à, mau vào đi". Vưu Tâm Nguyệt vội vàng nói: "Sao cậu lại tới đây?".
Trình Thiên Cát đẩy cửa ra, tay xách theo một chiếc hộp gấm rất dài đi vào.
Nhìn nụ cười niềm nở của Trình Thiên Cát, Hạ Quốc Tường có vẻ khá bất ngờ.
"Em tới tặng quà". Trình Thiên Cát hấc chiếc hộp lên, mỉm cười nói: "Là Tiểu Thất bảo em mang tới, nhưng mà, món quà này cũng không phải Tiểu Thất chuẩn bị, mà là của công chúa nhỏ".
Vừa nghe nói là món quà Thẩm Hà chuẩn bị, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều ngạc nhiên nhìn Trình Thiên Cát, đồng thanh nói: "Tiểu Hòa? Quà gì?".
Trình Thiên Cát để hộp gấm lên bàn, Vưu Tâm Nguyệt và Hạ Quốc Tường vội vã dọn bàn ra, chuyển đến một chỗ khác.
Trình Thiên Cát đẩy hộp gấm cho Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, nói: "Tiểu Thất tìm em, nhờ em mang món quà này sang cho anh chị. Còn nói rõ rằng, nhất định phải tối nay đưa đến".
Vưu Tâm Nguyệt càng thêm tò mò, bà gần như là cuống quýt mở hộp gấm ra.
Hộp vừa mở ra, mùi mực thơm nháy mắt lan tỏa.
Đây là thứ gì?
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều tràn đầy hiếu kỳ, đồng thời lấy cuốn tranh trong hộp ra.
Nhẹ nhàng mở rộng, một bức tranh giống như tranh liên hoàn, lập tức hiện ra trước mắt bọn họ.
Nét vẽ còn khá non nớt, nhưng kỹ thuật rất tốt, vừa nhìn đã biết là có tiềm năng.
Hơn nữa nét vẽ khá khoa trương, trông không giống phong cách vẽ kiểu truyền thống.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt chăm chú xem, vành mắt chẳng mấy đã ươn ướt.
Bọn họ sao có thể không biết, bức tranh này là kiệt tác của Tiểu Hà chứ?
Bởi vì nhân vật trong tranh, chính là Hạ Quốc Tường bắt thỏ con tặng cho Thẩm Hà, Vưu Tâm Nguyệt làm rất nhiều đồ thủ công cho cô bé.
Mỗi nhân vật Thẩm Hà đều vẽ giống y hệt.
Mặc dù vẽ rất đơn giản, nhưng vẫn thể hiện rất sinh động trọn vẹn.
Quả nhiên không hổ là nhà thiết kế chân dung nhân vật "Mộng ảo nhân sinh"!
Giỏi nhất là vẽ nhân vật!
Nhìn bức tranh vừa non nớt vừa tràn đầy tình yêu, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều cảm thấy lòng mình ấm áp.
Trình Thiên Cát ngồi đối diện bọn họ, mỉm cười nhìn hai người.
Hắn vừa nhận món quà Thẩm Thất đưa tới thì đã biết, bọn họ nhất định sẽ thích!
Không thể không thừa nhận, Tiểu Thất thực sự rất chu đáo.
Trong đêm giao thừa, một đêm cô đơn như vậy, món quà của Thẩm Hà là món quà tinh thần thích hợp nhất.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu đã mang tới món quà lớn như vậy". Vưu Tâm Nguyệt cảm ơn Trình Thiên Cát: "Cậu nói đúng, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có kết quả".
Hạ Quốc Tường nói với Trình Thiên Cát: "Đám Tiểu Thất vẫn khỏe cả chứ?".
"Đều khỏe cả". Trình Thiên Cát gật đầu đáp: "Đông Bắc đúng là lạnh thật, nhưng mà nhà họ Thẩm rất ấm áp. Bọn nhỏ cũng ổn, rất vui vẻ".
"Vậy là tốt rồi". Hạ Quốc Tường gật đầu, nói: "Chúng tôi là ông bà nội, chưa có quà cho cháu gái, vậy mà đã nhận quà tết của con bé rồi".
Vưu Tâm Nguyệt lập tức đứng dậy nói: "Giờ chuẩn bị vẫn kịp mà? Chờ tôi một chút!".
Dứt lời, Vưu Tâm Nguyệt quay người chạy vào phòng trong.
Lát sau, Vưu Tâm Nguyệt ôm một chiếc hòm đi ra, không mở hòm mà đưa luôn cho Trình Thiên Cát, nói: "Những thứ này đều là tôi mới sưu tầm được, phiền cậu mang về cho mấy đứa trẻ!".
Trình Thiên Cát thở dài: "Không phải chứ? Chị Vưu, em vừa mới đến đã bảo em về sao? Dù gì cũng phải để em ăn gì rồi đi cũng không muộn mà!".
Nói xong câu này, cả ba người đều bật cười.
Cất quà xong, rượu và thức ăn lại được dọn lên bàn.
Ba người ngồi với nhau, bắt đầu uống rượu tán gẫu.
Có thêm Trình Thiên Cát, bầu không khí cuối cùng cùng sôi nổi hơn.
Mặc dù đêm giao thừa này vẫn có chút thê lương, nhưng dù sao cũng không quá buồn bã nữa.
Lúc này, cùng trải qua cảm giác thê lương còn có Sùng Minh.
Sở dĩ Sùng Minh cảm thấy thê lương, không phải vì cảm nhận được bầu không khí giao thừa, mà là vì Thẩm Hà tặng quà cho hắn, còn Thẩm Lục đích thân tới đây, lại không có quà cáp gì!
Vì vậy, ngoài vui mừng ra, Sùng Minh cảm thấy buồn bã nhiều hơn.
Nhìn người ta tưng bừng đoàn tụ, Sùng Minh chua xót trong lòng.
Nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, bấm gọi Thẩm Lục.
Chuông reo mấy tiếng thì điện thoại được kết nối.
"Năm mới vui vẻ!". Khoảnh khắc giọng nói Thẩm Lục truyền sang, bao nhiêu tâm trạng oán giận của Sùng Minh lập tức được quét sạch.
Sùng Minh cười đáp: "Năm mới vui vẻ!".
"Thích món quà không?". Thẩm Lục hỏi: "Tiểu Hà làm rất lâu mới xong đấy".
Chương 673 Yêu ai yêu cả đường đi
“Ừm, thích. Con bé thông minh tháo vát, không hổ là con gái nhà họ Thẩm.” Sùng Minh khen Thẩm Hà không dứt miệng, không khác gì đang khen con gái bảo bối của mình, chỉ hận không thể cướp về làm con gái.
Có lẽ cả đời cũng chỉ có một người vừa khóc vừa dạy anh cách an ủi bé gái thôi nhỉ?
Hơn nữa, Thẩm Hà là cháu gái của Thẩm Lục!
Cũng là bảo bối quý giá của Thẩm Lục!
Yêu ai yêu cả đường đi,chuyện này rất cần thiết!
Sùng Minh hỏi, giọng nói có chút lo lắng: “Vậy quà của em đâu?”
Khóe môi Thẩm Lục nở nụ cười như có như không: “Quà? Anh muốn quà gì?”
Sùng Minh trả lời rất hiên ngang: “Chỉ cần là quà em tặng, anh đều thích cả!”
“Thế anh đã nghĩ xong nên tặng quà gì cho tôi chưa?” Thẩm Lục như không để tâm lắm, hỏi: “Tuy rằng quà là do Tiểu Hà làm. Nhưng tôi là người đem nó tặng cho anh, tình cảm cũng nằm trong đó rồi. Còn anh thì sao? Nhận quà rồi chẳng lẽ không bày tỏ chút thành ý nào sao?”
Sùng Minh cứng họng, bất giác đã bị Thẩm Lục đánh lạc hướng: “Vậy em muốn quà gì?”
“10 triệu đô la mỹ, thế nào?” anh chàng cung Kim Ngưu trực tiếp ra giá.
Sùng Minh cảm thấy lồng ngực vô cùng bức bối.
Rất lâu sau, hắn mới trả lời: “Lần trước vừa đưa em rồi mà!”
Thẩm Lục chau mày: “Đó là lần trước, không phải lần này.”
Sùng Minh không nói gì.
Thẩm Lục hỏi đến cùng: “Cho hay không?”
Sùng Minh lần nữa cảm thấy bức bối: “Cho!”
Khóe miệng Thẩm Lục không kiềm được nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Lần trước anh cứu Tiểu Hà, tôi còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.”
“Đa tạ Thẩm công tử vẫn ghi nhớ.” Sùng Minh không khách sáo.
“Quà cảm ơn tôi để ở quầy lễ tân trong khách sạn, anh có thể lấy.” Thẩm Lục cười nhẹ: “Anh định lúc nào đòi tôi thực hiện lời hứa với anh? Tôi nói được làm được.”
Trái tim Sùng Minh bắt đầu loạn nhịp.
Miệng khô, bụng thắt lại, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: “Thẩm Lục, em nghiêm túc? Em nên biết anh rất nghiêm túc.”
Thẩm Lục cười nhẹ, không nói gì
Sùng Minh vặn hỏi: “Em biết mà, anh không ép buộc em. Anh có nhiều cách để có được em nhưng anh muốn em tình nguyện ở bên anh chứ không phải lấy đó làm điều kiện trao đổi.”
“Tôi từng nói với anh, tôi là trai thẳng.” Thẩm Lục liếc mắt nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, thở ra một hơi, sương mù bao phủ khiến tầm mắt rơi vào mông lung, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nhưng tôi sẽ không từ chối bất cứ tấm chân tình nào. Tôi trân trọng mỗi phần tình cảm: tình thân, tình bạn, tình yêu. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Trên thế giới này, có lẽ tôi chẳng thể tìm được người con gái nào khiến tôi hết lòng yêu thương nữa. Bởi vì chỉ có Tiểu Thất mới có thể chạm được tới đáy lòng tôi. Chắc chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận đâu nhỉ? Đối với tôi,Tiểu Thất cực kỳ, cực kỳ quan trọng, anh cũng hiểu đấy.”
“Anh hiểu.” Sùng Minh trả lời.
Đương nhiên anh hiểu rồi!
Nếu không hiểu, sao hắn lại bất chấp tất cả trở về, bảo vệ Thẩm Hà bằng mọi giá?
Bởi vì yêu nên mới yêu.
Vì để tâm, không nỡ, thương xót, muốn ở bên nhau, hơn nữa hắn yêu quá đậm sâu, yêu đến mức sẵn sàng hi sinh tính mạng.
Hắn vì Thẩm Lục, mặc kệ bản thân có thể gặp nguy hiểm.
Làm sao có thể không hiểu?
“Cảm ơn mọi việc anh làm cho tôi suốt bao nhiêu năm qua.” Thẩm Lục tiếp tục nói: “Nếu như tôi tìm được một người có thể kề vai sát cánh cùng tôi đi hết cuộc đời, còn không ghen tuông với Tiểu Thất, tại sao lại không thử chứ?”
Ngón tay Sùng Minh cứng lại: “Thẩm Lục, em đang nghiêm túc? Em nghiêm túc phải không?”
Thẩm Lục cười khẽ: “Đến quầy lễ tân khách sạn nhận quà của anh đi. Tôi chắc chắn anh sẽ thích đấy.”
Sùng Minh chẳng quan tâm xem điện thoại đã cúp chưa, cứ thế xông thẳng ra khỏi phòng. Hắn không kịp đợi thang máy mà trực tiếp lao xuống.
Trái tim đập rất nhanh.
Hắn có dự cảm mơ hồ, hắn nhất định sẽ thích quà mừng năm mới đặt ở quầy lễ tân!
Đúng, chính là dự cảm đó!
Sùng Minh chạy như bay xuống cầu thang, chỉ tầm 3 phút đã tới tầng 1.
Điện thoại trên tay còn chưa kịp tắt máy, lao thẳng đến quầy lễ tân.
Hắn còn chưa kịp hỏi quà đã thấy Thẩm Lục tay cầm điện thoại, lặng lẽ đứng trước quầy lễ tân, mỉm cười nhìn hắn.
“Anh có thích món quà đầu năm này không?” Thẩm Lục vẫn nói vào điện thoại: “Nếu anh không thích thì tôi mang nó đi nhé!”
Thẩm Lục còn chưa dứt lời, Sùng Minh đã sải bước lên trên, ôm chặt lấy Thẩm Lục.
Sức Sùng Minh rất lớn, Thẩm Lục dường như không thể phản kháng.
Dĩ nhiên, anh cũng chẳng muốn phản kháng.
Sùng Minh rất cao, cao hơn Thẩm Lục một đoạn.
Giây phút Sùng Minh ôm Thẩm Lục vào trong lòng, gương mặt lúc nào cũng bất cần đời của am như xuất hiện một biểu cảm khác.
Hắn không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân.
Hắn thực sự bị món quà này làm giật mình!
Thẩm Lục đem tặng chính mình cho anh.
Đây là món quà tốt nhất mà bản thân anh nhận được.
Sùng Minh chẳng thèm quan tâm đại sảnh khách sạn có nhiều người qua lại, tay hắn giữ má Thẩm Lục, cúi đầu hôn anh.
Động tác Thẩm Lục còn trúc trắc nhưng vẫn vô cùng phối hợp với hắn.
Sùng Minh hôn rất nghiêm túc rất tỉ mỉ, mọi tình cảm, ngọt bùi đắng cay, chờ đợi giày vò, đau khổ giằng xé trong suốt 4 năm đều được bày tỏ trong nụ hôn này.
Đây là người đàn ông anh nhung nhớ suốt 4 năm!
Đây là người đàn ông khiến trái tim hắn rung động, cũng là người cả đời này hắn không nỡ giết chết!
Đối với loại người như Sùng Minh.
Rất khó để rung động trước một người.
Một khi đã rung động chính là bước trên con đường không có lối về.
Nhưng hắn đợi được rồi.
Đợi được đến ngày Thẩm Lục chấp nhận hắn.
Thẩm Lục cảm nhận được cảm xúc của Sùng Minh, mặc dù bị một người đàn ông hôn cảm thấy không quen, nhưng anh vẫn cố gắng phối hợp.
Nếu đã quyết định, vậy thì đi tiếp thôi.
Hành động của hai người khiến mọi người tò mò vây xem.
Trong đó có người định lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng lập tức bị người của Sùng Minh âm thầm ngăn cản.
Không biết qua bao lâu Sùng Minh mới buông Thẩm Lục ra.
Sùng Minh vẫn giữ lấy má Thẩm Lục, tay sờ vào đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Lục: “Nghe cho rõ đây, em là của anh. Từ giờ trở đi không được rời khỏi anh nữa.”
Thẩm Lục bình tĩnh trả lời: “Một khi em đã tới thì sẽ không rời đi.”
Sùng Minh nở nụ cười, cuối cùng cũng đợi được câu nói này,.
Đêm giao thừa, mỗi người đều có niềm vui của mình, Mạc đại ca và El ở cách xa ngàn dặm cũng vậy.
Hai người là những người không vướng bận gì, vì vậy đón năm mới ở đâu cũng như nhau.
Vì Hạ Quốc Tường giao việc ở châu Phi cho đám đàn em, nên Mạc đại ca phải tới đó.
Dĩ nhiên, El cũng đi cùng.