Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Hứ? Anh hai!” Thẩm Thất ngây ngẩn: “Sao anh lại ở công ty em?”

Giọng của Thẩm Nhị vang qua ống nghe, mang theo khí thế đặc biệt của quân nhân: “Anh chính thức được nghỉ. Thời gian khá dài, anh định tới đây thăm mọi người. Nhưng anh không biết mọi người ở đâu, đành...”

Thẩm Thất bật cười: “Được rồi, em biết rồi. Em sẽ qua đó ngay!”

Tắt điện thoại, Thẩm Thất nói với Thẩm Lục: “Hai đứa nhóc vẫn phải ở với anh một thời gian nữa. Anh hai tới, đang ở công ty em!”

Thẩm Lục cũng cười theo: “Được, em đi đi! Buổi tối cùng nhau ăn cơm!”

Thẩm Thất gật đầu: “Em biết rồi.”

Thẩm Thất ra ngoài nói một câu với lũ trẻ liền lái xe rời đi.

Vừa tới công ty, Mạc Thu liền chạy tới, ngao ngán nói: “Nữ thần đại nhân của tôi, vị thiếu gia này sắp biến thành điều hoà rồi, bật chế độ làm lạnh cho chúng tôi sao?”

Thẩm Thất cười phù ra tiếng, nói: “Đừng có như thế. Cô đã biết anh ấy là ai rồi đúng không? Nếu không cô sẽ không gọi cho tôi!”

Mạc Thu vừa cười vừa nói: “Vâng vâng vâng, anh ta vừa tới đã lấy chứng nhận quan quân ra, nói với tôi anh ta là anh hai của cô! Nữ thần của tôi, cô đáng yêu, ngọt ngào động lòng người như thế, sao lại có một người anh mặt lạnh thế này?”

Nhớ tới biểu cảm của Thẩm Nhị, Thẩm Thất không nhịn được muốn cười.


Mạc Thu cũng là một thư kí chuyên nghiệp, hai người đều là kiểu người vô cùng nghiêm túc.

Không ngờ hai người này gặp mặt lại có một người mất bình tĩnh.

Thẩm Thất nghiêng đầu nhìn Mạc Thu, khiến Mạc Thu dứng đứng tóc gáy lên.

“Giám đốc Thẩm, sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy? Cho dù cô có muốn đuổi việc tôi, cũng phải chờ tới khi cô đi làm rồi mở một cuộc họp chứ?” Mạc Thu run run nói.

“Một thư kí có năng lực thế này, tôi sẽ không nỡ đuổi chị đâu! Tôi chợt nhớ tới một chuyện, Mạc Thu, năm nay chị ba mươi ba tuổi rồi đúng không?” Thẩm Thất hỏi.

“Ai, lại nhắc tới con số đau lòng này. Tổng giám đốc của tôi, tôi biết cô mới hai mươi bảy tuổi!” Mạc Thu thở dài: “Cuộc sống đã khó khăn rồi, đừng nói nữa!”

Thẩm Thất cười ồ lên: “Không phải! Tôi muốn nói với chị, anh hai tôi năm nay ba mươi sáu tuổi, chuẩn tướng quân, sắp được đề bạt làm thiếu tướng rồi. Mạc Thu, có hứng thú là phu nhân tướng quân không?”

Văn kiện trong tay Mạc Thu rơi hết xuống đất, sắc mặt trắng bệch: “Giám đốc Thẩm, cái này còn đáng sợ hơn cả đuổi việc tôi có được không? Ở bên một cái điều hoà chế độ lạnh, tôi có thể sống được sao? Tiền thưởng của tháng này tôi không cần nữa được không? Chúng ta đừng nói đùa kiểu này!”

A a a, có người chê anh hai!

Thẩm Thất ngầm xuýt xoa.

Ừm, làm sao đây? Vì sao càng nhìn cô càng thấy họ có tướng phu thê nhỉ?

Cảm giác này thật là kì lạ, sao lại có cảm giác này chứ?

Thẩm Thất vỗ vai Mạc Thu nói: “Nhìn xem lá gan của cô! Trước kia cô là nữ hán tử oai hùng lắm cơ mà! Sao giờ lại sợ rồi?”

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!” Mạc Thu nói nghiêm trang: “Giám đốc Thẩm, cô đi nhanh lên! Nếu không, các đồng nghiệp trong công ty chúng ta đều bị đông cứng mất!”

Thẩm Thất vừa cười vừa lắc đầu, bước nhanh tới văn phòng.

Từ phía xa, Thẩm Thất đã thấy Thẩm Nhị đứng trước cửa sổ như một ngọn giáo.

Cho dù mặc quần áo bình thường, nhưng khí chất lạnh lẽo cứng cỏi kia khiến người ta dễ dàng nhận ra sự khác biệt của anh.

So với những người khác, đúng là điều hoà chế độ lạnh!

“Anh hai!” Thẩm Thất hô lên từ phía xa: “Sao anh lại tới đây? Không nói trước với em một tiếng?”


Thẩm Nhị nghe thấy giọng nói của Thẩm Thất, anh lập tức quay lại.

Ngay giây phút nhìn thấy Thẩm Thất, điều hoà chế độ lạnh biến ngay thành chế độ nóng!

Những người khác trong văn phòng không khỏi líu lưỡi.

Thì ra điều khiển từ xa của điều hoà là giám đốc Thẩm!

“Tiểu Thất, anh lo cho em.” Thẩm Nhị bước nhanh về phía Thẩm Thất.

Anh rất cao, lại còn đi nhanh, bước mấy bước đã tới trước mặt Thẩm Thất, anh nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất, nói: “Nghe mọi người trong nhà nói em xảy ra chuyện ở sa mạc. Anh muốn đi tìm em, nhưng bà nội không cho đi.”

“Em không sao. Anh nhìn đi, em trở về nguyên vẹn.” Thẩm Thất quay một vòng, nói: “Nhật Ninh bảo vệ em rất tốt. Em không sao cả.”

“Nhưng vẫn phải nhìn thấy tận mắt anh mới yên tâm.” Thẩm Nhị cười cười, dí nhẹ vào trán Thẩm Thất: “Nhóc con, cứ xảy ra chuyện suốt. Đúng lúc anh được nghỉ, không có chuyện gì làm. Ở nhà cũng không cần anh, ba mẹ còn đuổi anh tới đây, nói là để anh thả lỏng. Anh có gì mà phải thả lỏng? Nhưng vì mọi người đều ở đây nên anh cũng không phản đối.”

“Ừ, tới đây tới đây. Hiếm khi chúng ta họp mặt được trong thời gian dài. Đúng rồi, anh em nói tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, không được từ chối!” Thẩm Thất kéo cánh tay Thẩm Nhị vào phòng khách, tự tay rót nước cho Thẩm Nhị, nói: “Anh hai, lần này anh được nghỉ bao nhiêu ngày?”

“Trên lí thuyết là hơn một tháng, nhưng nếu bộ đội cần người sẽ phải về ngay lập tức.” Thẩm Nhị nói: “Đương nhiên, có lẽ anh không cần như vậy, dù sao anh mới là người điều động quân khu.”

Thẩm Thất cười híp mắt nói: “Đây là chuyện tốt! Về sau chúng ta sẽ cách nhau gần hơn! Còn có thể thường xuyên ăn cơm cùng nhau nữa! Như thế này cậu hai mợ hai cũng thấy yên lòng.”

Thẩm Nhị khẽ gật đầu: “Đúng vậy, về sau sẽ gặp mặt thường xuyên rồi.”

Tán gẫu vài câu, Thẩm Thất nhìn đồng hồ, nói: “Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu? Nếu không ngại có thể tới ở cùng bọn em.”

Thẩm Nhị lắc đầu: “Không cần. Anh ở bên ngoài cũng khá tốt.”


Thẩm Thất cười khổ: “Được rồi, em cũng không thuyết phục được anh. Có gì cần anh cứ gọi cho em. Không được khách khí với em! Không cho phép!”

Nhìn bộ dạng hờn dỗi của Thẩm Thất, Thẩm Nhị cười: “Một người đàn ông như anh còn cần con nhóc nhà em chăm sóc à? Em chăm sóc bản thân và lũ trẻ cho tốt là được rồi! Anh đang ở nhà một chiến hữu, rất tiện, hắn có nhiều nhà, tiện tay đưa cho anh một cái để ở. Anh mà qua quấy rầy tới sự ngọt ngào của mấy đứa, sẽ bị bà nội mắng mất.”

“Được rồi, anh đã nói như thế, em cũng không miễn cưỡng nữa. Đi thôi, sắp tới giờ rồi. Chúng ta đi ăn cơm!” Thẩm Thất chủ động kéo tay Thẩm Nhị ra ngoài.

Đúng lúc này Mạc Thu bước tới, vội vàng tránh sang một bên.

Thẩm Thất tinh mắt nhìn thấy, gọi Mạc Thu lại: “Mạc Thu, chờ chút!”

Mạc Thu chỉ đành hầm hực đứng lại, khi quay người lại thì biến thành van xin: “Nữ thần đại nhân, có gì sai bảo?”

“Đi, đi ăn cơm!” Thẩm Thất đưa tay kéo tay Mạc Thu ra ngoài.

Mạc Thu tỏ ra hoảng sợ: “Giám đốc Thẩm, người nhà của cô đi ăn cơm với nhau, một người ngoài như tôi đi cùng thì không hay lắm đâu!”

“Sao lại thế được? Rất hay!” Thẩm Thất quyết không buông tay ra: “Tôi nói chuyện với các anh tôi, cô giúp tôi trông trẻ!”

Mạc Thu vội cầu cứu nhìn sang Thẩm Nhị, nhưng Thẩm Nhị lại nói: “Tiểu Thất bảo cô đi, thân là thư kí, cô có thể từ chối sao?”

Mạc Thu rất là tuyệt vọng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận