Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Văn Nhất Phi nói: “Chú Hạ, Dì Vưu, nếu đã đến bước này, có những lời, chúng con có thể hỏi không?”

Vưu Tâm Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, liền nói: “Cậu muốn hỏi chuyện xảy ra lần trước xuống mộ chăng?”

Văn Nhất Phi gật đầu: “Đúng thế, dì Vưu. Chuyện xảy ra lúc đó, chỉ có mấy người các dì mới biết. Tiểu Thất và Nhật Ninh họ...”

Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Cũng không phải gì không thể nói cả.”

Vưu Tâm Nguyệt cũng ngồi xuống, dù sao cũng phải dịch chuyển một lúc, chi bằng nói rõ chuyện này.

Chuyện này, chạnh lòng bấy lâu nay.

Vưu Tâm Nguyệt nhìn Thẩm Thất, dưới đáy mắt đầy sự áy náy và xin lỗi: “Tiểu Thất, mẹ nợ con rất nhiều lời xin lỗi. Nhưng, mẹ cũng biết, chỉ nói xin lỗi không tác dụng gì. Cho nên, sau này nhất định sẽ dùng hành động mà bù đắp.”


Thẩm Thất lắc đầu: “Mẹ, con đã buông xuống rồi! Con cũng không để trong lòng nữa.”

“Cho dù con không để trong lòng, ta cũng phải nói.” Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc đó ta thật sự là quá hồ đồ, một lòng cảm thấy Thôi Nguyệt Lam càng thích hợp làm con dâu của ta, cho nên mới có thành kiến đối với con. Đúng thế, ta cũng không phủ nhận chuyện ta không thích con, cũng có nguyên do từ mẹ chồng ta. Những chuyện này, đều không nói nữa. Chuyện xảy ra sau khi đi vào khu mộ, chúng ta đều cùng nhau trải qua, cho nên ta cũng không có gì để nói. Ta biết các con muốn hỏi, có lẽ là chuyện xảy ra sau khi Nhật Ninh nhảy xuống vực chăng?”

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đông thời gật đầu.

Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Thực ra, chúng tôi cũng không rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta lúc đó vì Nhật Ninh nhảy vực vì tình, cả người suy sụp, cũng muốn nhảy theo. Là Quốc Tường kéo lấy ta, ta quỳ phía bên vực, cứ nhìn chằm chằm phía dưới. Nếu nói phát hiện, thực sự có chút phát hiện khác thường.”

“Ta hình như thấp thoáng thấy có một bóng người bay qua, liền đón lấy Nhật Ninh. Ta chính là nhìn thấy điều này, nên mới kiên trì muốn xuống dưới tìm người!” Vưu Tâm Nguyệt nói: “Ta cứ cảm thấy Nhật Ninh không thể nào chết ở đây, cho nên ta mới đem người đi vòng đến phía dưới vực sâu. Không nằm ngoài dự đoán, Nhật Ninh bình yên vô sự, thậm chí một vết trầy cũng không có. Thế nhưng đây là không bình thường.”

Mọi người đều quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh khẽ lắc đầu.

“Chúng tôi tìm thấy Nhật Ninh, lại không tìm thấy Tiểu Thất. Lúc đó, chúng tôi thật sự đã tìm từ trong ra ngoài, chính là không tìm thấy bóng dáng của Tiểu Thất. Ta cảm thấy không nên như thế. Bởi vi hai đứa nó là từ cùng một nơi rơi xuống, cho dù có sai lệch, cũng nên là gần đó mới đúng! Hơn nữa xung quanh rất sạch sẽ, không có bất kỳ sinh vật kỳ lạ nào. Nhưng, thật sự không thấy dấu vết của Tiểu Thất. Chúng tôi tìm rất lâu, cho đến vật tư tiêu hao gần hết, mới không thể không rời khỏi khu mộ. Chờ sau khi chúng tôi rời khỏi, thì được biết Tiểu Thất sớm đã rời khỏi khu mộ, hơn nữa còn được phát hiện ở khu vực gần nước phía bên ngoài.” Vưu Tâm Nguyệt nói: “Hơn nữa người cứu lấy Tiểu Thất lại là con trai của Phùng gia.”

“Nhật Ninh sau khi tỉnh dậy liền mất đi trí nhớ, thái độ của nó đối với chúng tôi cũng rất lạnh nhạt. Ta tự biết có lỗi, cũng không còn mặt mũi gặp người nhà Hạ gia.” Vưu Tâm Nguyệt với đầy vẻ hổ thẹn, nói: “Cho nên ta và Quốc Tường lần nữa trở về Châu Phi. Chỉ là không ngờ đến, Tiểu Thất tuy nhiên cũng mất trí nhớ.”

“Ta từng lén lút đi qua Đức, cũng từng thử qua tình cờ gặp gỡ. Nhưng, Tiểu Thất gặp ta, nhưng lại không nhận ra ta.” Vưu Tâm Nguyệt cười tự giễu: “Con người mà, chính là dở người thế đó. Khi mà Tiểu Thất kêu ta một tiếng mẹ, ta không trân trọng. Chờ đến khi Tiểu Thất không nhận ra ta không nhớ ta nữa, ta tuy nhiên lại buồn rất lâu. Ta từ xa nhìn lấy bụng Thẩm Thất mỗi ngày một lớn, ta lén lút vào văn phòng của bác sĩ, chính là để rộm đi bệnh án của Tiểu Thất, ta muốn biết đứa trẻ sao rồi. Nhìn hai đứa nhỏ trong bụng Tiểu Thất lớn lên từng ngày, ta buổi tối đều không ngủ được.”

“Ta vắt óc suy nghĩ, đều không nghĩ ra cách để bù đắp. Ta chỉ có thể cố gắng hết mình mà tìm kiếm một số đồ, hy vọng một ngày nào đó bọn trẻ có thể dùng tới. Xem như là bù đắp một chút cho bọn trẻ.” Vưu Tâm Nguyệt với vẻ áy náy và bất an mà nhìn Thẩm Thất, ánh mắt nhấp nháy, giọng nói trầm thấp tiếp tục nói: “Ta cũng biết, những việc làm của ta, không đáng được tha thứ. Nhưng ta lại không ngờ Tiểu Thất tuy nhiên lại tha thứ cho ta. Ta... ta thật sự rất hổ thẹn! Tiểu Thất, thật sự xin lỗi!”


Thẩm Thất lắc đầu: “Mẹ, mọi chuyện đã qua. Chúng ta không nói chuyện này nữa.”

“Không, nên nói thì phải nói.” Vưu Tâm Nguyệt lắc đầu: “Làm sai rồi chính là làm sai rồi. Chuyện đã làm sai, thì phải sửa lỗi!”

“Mẹ, thực sự con có thể hiểu tâm trạng của mẹ. Nhật Ninh là con trai của người, mọi chuyện người đều là vì anh ấy. Chỉ là tình yêu của người quá cố chấp mà thôi. Con giờ cũng đã làm mẹ, con cũng tận đáy lòng mà mong Tiểu Duệ và Tiểu Hà, cả đời được bình an yên ổn, không bệnh hoạn, suôn sẻ mà đi hết cuộc đời. Lấy lòng so lòng, con có thể hiểu người!” Thẩm Thất thành khẩn mà nhìn Vưu Tâm Nguyệt nói: “Hơn nữa, người là mẹ của Nhật Ninh, cũng là mẹ của con. Đều nói con cái và mẹ đều không thù qua đêm, cha mẹ chấp nhận về ngôi nhà này, con rất là vui. Như thế, bọn trẻ mới con một gia đình hoàn chỉnh! Nhà này, ai cũng không thể thiếu! Cha mẹ, ông bà, chú thím, bà cố! Chỉ có chúng ta thật sự trở thành người một nhà, bọn trẻ mới có một gia đình hoàn chỉnh lành mạnh!”

Hạ Nhật Ninh cảm động mà nhìn Thẩm Thất, Tiểu Thất của anh ấy sao mà dịu dàng hiểu chuyện thế kia, sao lại có thể rộng lượng đến khiến người ta đau lòng thế kia?

Anh ấy sao có thể để Tiểu Thất của anh ấy, bị tổn thương nhiều lần đến thế?

Thật sự không thể tha thứ!

Hạ Quốc Tường cũng chậm rãi mở miệng nói: “Trước mặt mẹ, con hứa những chuyện đó, cha mẹ đều rất cảm kích con. Nhưng, các con cũng không cần quá áp lực. Không cần biết các con có mang thai thứ hai hay không, không cần biết sau này các con ra sao, cũng không cần biết cha mẹ sau này có thể trở về Hạ gia hay không. Những chuyện này đều không quan trọng cả. Quan trọng nhất là, các con và bọn trẻ đều tốt cả, thay cha mẹ chăm sóc thật tốt lão phu nhân.”

“Cha!” Thẩm Thất liền nói: “Tiểu Thất hứa với người, nhất định sẽ để người và mẹ trở về! Chúng ta là người một nhà, chúng ta không thể xa nhau!”


Hạ Quốc Tường cười: “Được, con ngoan, cha tin con!”

Rất nhiều chuyện, một khi nói rõ, thì xem như là gỡ bỏ gánh nặng.

Tuy rằng hoàn cảnh cuộc đối thoại này không thích hợp lắm, nhưng không cần biết hoàn cảnh gì, có thể đối mặt trực tiếp với sai lầm của mình như thế, đều vẫn còn cứu được.

Lúc này, Văn Nhất Phi buồn miệng hỏi Mạc ca: “Mạc ca, chú khi nào thì kết hôn với cô? Đừng nói là chờ có em bé mới kết hôn nhé?”

Không ngoài dự đoán, Mạc ca cho một đắm thật mạnh vào người Văn Nhất Phi: “Nói lung tung gì đó!”

Cú đắm này của Mạc ca nhìn thì mạnh, nhưng thật sự chạm vào trên người Văn Nhất Phi, thì sớm đã thu hồi sức rồi, hơn nữa còn vô ý mà nhìn về phía el, rõ ràng là người hơn 40 rồi, tuy nhiên lại mang chút ngại ngùng tự nhiên nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận