Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn bất an của Thẩm Lục, Hạ Nhật Ninh chỉ có thể giải thích: “Xin lỗi, Sùng Minh ở bước ngoặt cuối cùng đã đưa thuốc cho em, còn anh ấy rơi xuống dưới sống chết chưa rõ”

Lời của Hạ Nhật Ninh giống như sét đánh làm Thẩm Lục nổi khùng ngay tại chỗ.

Hồn bay phách lạc.

Thẩm Thất vừa nghe lập tức thấy sốt ruột, cô mặc kệ người có mặt tại hiện trường mà ôm lấy Thẩm Lục: “Anh! Anh đừng như vậy, anh đừng dọa em! Anh nói gì đi! Sùng Minh nhất định sẽ không sao đâu! Bao nhiêu người muốn giết anh ấy như vậy cũng không thể lấy được mạng của anh ấy! Bây giờ anh ấy chỉ đang không rõ tung tích nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, biến nguy thành an!”

Thẩm Lục ngây ngốc đứng tại chỗ, mặc kệ Thẩm Thất không ngừng gào thét, kêu gọi anh cũng không có phản ứng nào.

Thẩm Thất lập tức quay người nhìn vào video, hét lên với Hạ Nhật Ninh: “Anh đã hứa với em mà!”

“Xin lỗi Tiểu Thất. Xin lỗi Thẩm Lục!” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngấn lệ: “Xin lỗi, anh sẽ ở lại đây đến khi nào tìm được anh ấy mới thôi.”

Thẩm Lục lập tức đứng thẳng người: “Anh đi tìm anh ấy! Anh không tin, tên khốn đó sao có thể chết được? Không đâu, anh ấy sẽ không chết đâu! Anh ấy còn nói đợi đến khi có được sự công nhận của Thẩm gia anh ấy sẽ ở bên cạnh anh cả đời!”

Thẩm Thất ngay lập tức ôm lấy Thẩm Lục: “Anh, anh bình tĩnh lại đi! Anh phải tin Nhật Ninh, anh ấy nhất định sẽ tìm thấy Sùng Minh!”

“Không, anh ấy nhất định đang đợi anh đích thân đi tìm.” Thẩm Lục kiên định nói: “Anh ấy làm nhiều việc vì anh như vậy, bây giờ nên đến lượt anh làm gì đó cho anh ấy rồi. Tiểu Thất, anh không xốc nổi, anh rất bình tĩnh! Xin lỗi, anh phải đi tìm anh ấy! Bà và gia đình nhờ cả vào em!”

Nói xong câu này Thẩm Lục cúi đầu nhìn Thẩm Thất, nước mắt tràn đầy trong đôi mắt to xinh đẹp: “Trước đây anh đã phụ anh ấy quá nhiều rồi. Anh làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy nhưng anh ấy chưa bao giờ tính toán với anh. Tiểu Thất, tình cảm đến từ hai phía, anh đã chọn anh ấy thì phải chấp nhận hậu quả của lựa chọn đó!”

Nhưng... Bên đó đang có chiến loạn! Thẩm Thất gấp gáp đến mức đổ mồ hôi: “Nhật Ninh và Sùng Minh có khả năng tự bảo vệ mình nên mới đi qua đó còn anh chỉ là thư sinh yếu ớt thôi!”


“Không sao, bao nhiêu gian khổ như vậy anh còn chống đỡ được, anh không sợ gì cả.” Thẩm Lục kiên định nói: “Anh nhất định phải đi! Anh bắt buộc phải đi!”

Lúc này Thẩm Nhất và Thẩm Ngũ từ ngoài cửa di vào.

Thẩm Nhất nhìn Thẩm Lục và Thẩm Thất với vẻ mặt phức tạp: “Xin lỗi, bọn anh không cố ý nghe trộm cuộc nói chuyện của các em đâu, anh vừa qua đây tìm các em thì nghe được câu chuyện. Bọn anh cũng không ngờ, Sùng Minh lại vì bà mà hi sinh lớn như vậy. Xin lỗi Tiểu Lục trước đây bọn anh đã quá phiến diện rồi.”

Thẩm Ngũ cũng thở dài một tiếng: “Được rồi, anh sẽ không nói gì nữa. Tiểu Lục em muốn đi thì cứ đi đi. Nhất định phải cẩn thận, chỗ nào anh năm giúp được thì cứ nói với anh anh năm. Bây giờ tuy anh năm chưa phải quan lớn gì nhưng mạng lưới quan hệ thì vẫn có.”

“Cảm ơn anh cả, cảm ơn anh năm.” Thẩm Lục dùng sức gật đầu: “Bà, mẹ, Tiểu Thất và bọn trẻ nhờ cả vào các anh!”

Thẩm Nhất và Thẩm Ngũ đồng thời gật đầu: “Đi đi.”

Thẩm Lục quay người bước lớn rời đi.

Thẩm Thất muốn đi kéo Thẩm Lục lại nhưng Thẩm Ngũ lập tức ôm lấy cô, ép đầu Thẩm Thất tựa vào ngực anh: “Tiểu Thất, cậu ấy là đàn ông, đây là việc cậu ấy phải đi làm.”

“Hức...” Thẩm Thất ôm lấy eo của Thẩm Ngũ và khóc thành tiếng: “Anh năm em sợ!”

“Đừng sợ, anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ cậu!” Thẩm Ngũ vỗ lưng của Thẩm Thất: “Mỗi người đều có một lần vì tình yêu của mình mà bất chấp tất cả. Nếu người mất tích là Hạ Nhật Ninh em có đi tìm không?”

“Có!” Thẩm Thất trả lời ngay lập tức.

ƠVậy em có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Lục rồi chứ?” Thẩm Ngũ lau nước mắt trên mặt Thẩm Thất nhẹ giọng nói.

Thẩm Thất ngây người đứng ở đó, dường như đã hiểu ra được điều gì.

Ở trong video Hạ Nhật Ninh còn đang im lặng, Thẩm Nhị nói với Hạ Nhật Ninh: “Em về đi, em ở đó quá lâu không thích hợp.”

Hạ Nhật Ninh cũng biết là không thích hợp.

Tuy anh quang minh chính đại đến đây nhưng ở nếu ở lâu dễ khiến chính quyền địa phương nghi ngờ.

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Vâng, em sẽ để lại đủ người ở đây để tìm kiếm cứu nạn.”

Nói xong câu này Hạ Nhật Ninh đáng thương nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất...”

Lúc này Thẩm Thất mới quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “Anh về đi.”

Có câu này của Thẩm Thất Hạ Nhật Ninh mới yên lòng.


Haiz, bà xã không mở lời, anh không dám về nhà.

Sau khi tắt video, Thẩm Nhất và Thẩm Ngũ an ủi Thẩm Thất một lúc mới rời đi.

Không bao lâu sau khi họ đi, Thẩm Duệ và Thẩm Hà lặng lẽ chạy đến, mỗi đứa một bên ôm Thẩm Thất, chúng không nói chuyện chỉ dựa vào người Thẩm Thất an ủi và ủng hộ cô.

Nhìn thấy hai bảo bối ân cần như vậy, trái tim của Thẩm Thầm đã mềm đi vài phần.

“Mẹ, đừng lo lắng cho cậu” Thẩm Hà nói: “Cậu và mợ nhất định sẽ không sao! Mợ lợi hại như vậy làm sao xảy ra chuyện được? Hơn nữa cậu là hacker đẳng cấp! Cậu đi đâu chỉ cần đánh sập hệ thống của đối phương trước là được mà.”

Trước mắt Thẩm Lục sáng lên!

Đúng rồi, sao cô có thể quên mất việc này?

Anh cô không phải thư sinh yếu ớt tay không tấc sắt!

Nếu như bên cạnh anh cô có thêm vài người bảo vệ anh chu đáo vậy thì về cơ bản anh cô cũng có thể làm quân địch tơi bời!

Nghĩ như vậy Thẩm Thất liền thấy yên tâm một chút.

Thẩm Duệ cũng nhẹ nhàng mở lời: “Mẹ ơi con vừa mới liên lạc với bố. Bố đã điều động một đội ngũ tinh nhuệ nhất của Hạ gia qua đó bảo vệ cậu! Cho nên cậu nhất định sẽ không sao đâu ạ.”

Mắt của Thẩm Thất lộ vẻ xúc động.

Thái độ vừa rồi của cô có phải đã làm tổn thương Hạ Nhật Ninh rồi không?

Thẩm Thất gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, mẹ không sao đâu!”


Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thất dịu lại Thẩm Duệ và Thẩm Hà lúc này mới thấy nhẹ nhõm.

Có người mẹ nặng lòng cũng là một nỗi lo!

Lúc này có tiếng gõ cửa, giọng của Tần Trân từ ngoài truyền vào: “Tiểu Thất chị vào được không?”

“Chị dâu? Chị mau vào đi!” Thẩm Thất lập tức đứng lên đưa bọn trẻ đi đón Tần Trân.

Tần Trân đứng ngoài cửa, một tay xoa bụng, duyên dáng yêu kiều.

Lúc này bụng của Tần Trân đã lộ rõ rồi nhưng tháng vẫn còn ít nên vẫn chưa phải to lắm.

Nhưng cũng bắt đầu mang lại gánh nặng cho cơ thể rồi.

Thẩm Thất nhanh chóng kéo Tần Trân vào, cho cô ngồi vào ghế thoải mái: “Sao chị lại đến đây?”

“Anh cả em lo em vẫn nghĩ chưa thông nên bảo chị qua đây xem sao.” Tần Trân dịu dàng trả lời.

Thẩm Duệ và Thẩm Hà đã rất quen thuộc với Tần Trân, hai đứa trẻ vui vẻ rót nước hoa quả và sữa bò cho Tần Trân,

Tần Trân cười híp mắt nhận lấy nước hoa quả và sữa bò từ tay hai đứa trẻ: “Cảm ơn Tiểu Duệ, cảm ơn Tiểu Hà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận