Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Sau khi gặm xong cây kẹo que, Tiểu Hạ quay người biến mất trong màn đêm.

Hạ Nhật Ninh và Tiểu Xuân mở laptop, quan sát theo thời gian thực, ghi lại mọi thứ xảy ra xung quanh qua camera trên người Tiểu Hạ.

Thân thủ của Tiểu Hạ vô cùng tốt, động tác nhanh nhẹn, bước chân mềm mại giống như mèo con.

Bước đi mà không có âm thanh nào.

Tiểu Hạ không chút tiếng động âm thầm tiếp cận biệt thự của Hàn Tắc Phương, kiên nhẫn đi một vòng phía ngoài biệt thự.

Trong tai nghe của Tiểu Hạ truyền lên tiếng của Tiểu Xuân: “Xác định không có camera và tia hồng ngoại, anh có thể vào trong.”

Tiểu Hạ đáp một tiếng, tìm một góc vắng lặng, chạy lấy đà, xoay người một vòng, nhẹ nhàng leo lên nóc nhà.

Hạ Nhật Ninh cười nói: “Từ nhỏ bản lĩnh trèo tường của Tiểu Hạ đã rất xuất sắc rồi! Tường này ít nhất cũng cao hai mét, cậu ấy lại không cần mượn bất cứ lực nào mà nhảy lên. Xem ra, mấy năm nay cậu ấy trèo không ít tường.”

Tiểu Xuân cố nín cười nói: “Đúng đấy đúng đấy, vì ăn mà căn bản cậu ấy hằng ngày đều leo tường. Nhà bếp của nhà họ Hạ chúng ta còn đỡ, không tính là khó trèo, nhưng mà tường của khách sạn bên ngoài thì không dễ trèo chút nào. Tiểu Hạ cũng rất liều mạng vì ăn đó.”

Hạ Nhật Ninh và Tiểu Xuân không nhịn được mà cùng cười hì hì thành tiếng.

Giọng nói của Tiểu Hạ yếu ớt truyền ra từ trong tai nghe: “Các anh cười nhạo tôi, tôi đều nghe thấy cả rồi.”

Hạ Nhật Ninh và Tiểu Xuân cười sặc sụa thêm lần nữa.

Tiểu Hạ lập tức nói: “Đừng cười nữa, tôi sắp tới rồi, các anh thay tôi quan sát đi! Tôi cứ cảm thấy Hàn Tắc Phương này rất kỳ quái. Sùng Minh tốt xấu gì cũng chưa bao giờ che giấu bản thân, bản thân xấu bao nhiêu thì biểu hiện bấy nhiêu. Hàn Tắc Phương này lại dùng sự giả nhân giả nghĩa để che giấu bản thân.”


“Ừ, biết rồi.” Tiểu Xuân lập tức nín cười, nói: “Phía trước anh mười mét không có camera nào, có thể yên tâm đi tiếp. Chú ý dưới chân, đừng dùng lực quá, sẽ phát ra tiếng động.”

“Biết rồi!” Tiểu Hạ đáp.

Tiểu Hạ lập tức tiến lên phía trước, Tiểu Xuân sẽ thay Tiểu Hạ thiết lập đường đi trong máy tính, đồng thời dò xét những vật thể khả nghi như camera...

Tiểu Hạ thuận lợi đi tới nóc căn nhà chính của biệt thự.

Tiểu Xuân thông qua Imager nhiệt mà Tiểu Xuân mang theo trên người, nhanh chóng phán đoán được vị trí căn phòng mà Hàn Tắc Phương ở.

Tiểu Hạ theo sự chỉ dẫn của Tiểu Xuân, xoay người về phía sau, lộn người trên mái hiên, lợi dụng một chiếc máy nghe lén loại nhỏ trực tiếp đặt trên vách tường.

Máy nghe lén này có hiệu quả khuếch đại âm thanh mấy trăm lần.

Tiểu Xuân và Hạ Nhật Ninh lập tức đeo tai nghe chuyên dụng của máy nghe lén, âm thanh trong phòng truyền tới rõ ràng.

Hàn Tắc Phương ở trong phòng, quả thực không ý thức được lúc này giọng nói của hắn lại bị nghe lén. Bởi vậy dáng vẻ mà hắn biểu hiện ra bây giờ, hoàn toàn không phải là dáng vẻ lúc nãy.

Giọng nói của Hàn Tắc Phương rất lạnh lùng, cứ bình tĩnh như vậy mà nói: “Cho nên? Ngươi thất bại rồi?”

Giọng nói của một cô gái hình như đang run rẩy: “Tôi...tôi không dám.”

“Cô lấy tiền của tôi, lại nói với tôi là không dám?” Hàn Tắc Phương khẽ bật cười: “Xem ra, cô bị trừng phạt còn chưa đủ.”

Ngay sau đó trong phòng truyền đến một hồi âm thanh kéo dài và tiếng cầu xin của cô gái.

Hàn Tắc Phương dường như hoàn toàn không có động tĩnh gì, cứ giống như đang nhốt cô gái vào nơi nào đó.

Giây kế tiếp, truyền tới tiếng kêu rên thảm thiết của cô gái.

Rõ ràng là đau khổ như vậy, cô gái thậm chí kêu gào cũng không dám. Chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự trừng phạt của Hàn Tắc Phương.

Hình như Hàn Tắc Phương rất nhanh ý, giọng nói nhẹ nhàng không ít, nói: “Cho nên, cô gái của tôi, cô nhớ rõ chưa?”

“Nhớ rõ rồi!” Giọng nói của cô gái càng run sợ hơn: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Rất tốt.” Không hề có một chút tình người trong giọng nói của Hàn Tắc Phương.

Tiểu Hạ thoắt ẩn thoắt hiện giống như con dơi, như thể chưa từng tồn tại.

Nhưng mà, Hàn Tắc Phương vẫn nhạy bén nhìn về phía ẩn nấp của Tiểu Hạ.


Tiểu Hạ phát hiện Hàn Tắc Phương đi về phía cửa sổ, lập tức nói với tai nghe: “Rút!”

Tiểu Hạ linh hoạt xoay người, thu máy nghe lén lại, nằm vững trên nóc nhà, quả thực không phát ra một âm thanh gì.

Hàn Tắc Phương mở cửa sổ ra, sau khi nghiêm túc nhìn một vòng mới đóng cửa sổ lại, trở về phòng.

Hạ Nhật Ninh nói: “Bảo cậu ấy quay về đi, suy đoán của chúng ta đã được kiểm chứng một phần rồi.”

Tiểu Hạ nhận được chỉ thị, giống như mèo con nhảy múa vậy, mượn lực mấy lần, uyển chuyển rơi trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc đáp đất đó, Tiểu Hạ cảm nhận được mặt đất không đúng lắm, Tiểu Hạ lập tức thấp giọng nói với microphone: “Đợi một chút, chỗ này không đúng.”

Cho dù là trong bóng đêm, cảm giác của Tiểu Hạ vẫn rất tốt.

Sau khi hắn sờ sờ mặt đất, rất nhanh xác định được một vị trí, nói với Tiểu Xuân: “Dò xét chỗ này một chút.”

Tiểu Xuân lập tức dùng thiết bị trên người Tiểu Hạ phân tích sơ bộ một ít số liệu, nói: “Bên dưới đúng là có một thứ, nhưng mà, chiếc rương cỡ này, anh chắc chắn có thể đào được chứ?”

Tiểu Hạ nói: “Đào thì có thể đào, nhưng tôi lo lắng sẽ gây ra động tĩnh.”

Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Việc này đơn giản, chúng ta nghĩ cách dụ Hàn Tắc Phương đi nơi khác là được rồi.”

Tiểu Hạ nói: “Vâng.”

“Cậu trở về trước đi.” Hạ Nhật Ninh nói: “Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu Hạ không chần chừ, rất nhanh rời khỏi nơi đó.

Tiểu Hạ vừa đi chưa bao lâu, Hàn Tắc Phương đột nhiên mở cửa sổ lần nữa, quan sát mặt đất phía bên ngoài, nhìn rất lâu mới lại đóng cửa.

Tiểu Hạ vừa quay lại, nhịn không được mà hỏi: “Các anh có phát hiện được gì không?”


Hạ Nhật Ninh và Tiểu Xuân cùng mỉm cười: “Làm rất tốt! Hàn Tắc Phương này quả nhiên có vấn đề. Chỉ là hắn giấu quá tốt, hơn nữa, phương hướng điều tra của chúng ta vừa bắt đầu đã sai rồi! Cho nên bỏ quên hắn.”

Tiểu Hạ hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Tiểu Xuân trả lời: “Trọng tâm điều tra từ đầu của chúng ta là Trâu Tân Dư. Dù sao sản nghiệp của thị trấn Ôn Tuyền đều thuộc về Trâu Tân Dư. Nhưng điều tra rất lâu vẫn không có kết quả. Chỉ điều tra Hàn Tắc Phương rất đơn giản. Tuy chúng ta biết rõ lý lịch hoàn mỹ của Hàn Tắc Phương rất khả nghi, nhưng vẫn không điều tra trọng điểm. Cho tới khi chúng ta lấy được bản tư liệu ảnh phân tích tính cách ẩn giấu của Hàn Tắc Phương, mới phát hiện, thật ra phương hướng của chúng ta có sơ suất.”

Hạ Nhật Ninh vỗ vai Tiểu Xuân và Tiểu Hạ, tháo tai nghe xuống, nói: “Được rồi, tối nay vất vả rồi, các cậu về nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách dụ Hàn Tắc Phương rời đi. Tới lúc đó, Tiểu Hạ, cậu làm cho tốt vào nhé.”

“Tuân mệnh, tổng giám đốc!” Tiểu Hạ lập tức nghiêm túc hành lễ: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Hạ Nhật Ninh mỉm cười, quay người về phòng nghỉ ngơi.

Trên giường lớn, Thẩm Thất đang ngủ say sưa, Hạ Nhật Ninh cảm thấy đáy lòng tràn đầy hạnh phúc.

Chỉ muốn có thể bên cô trọn đời, như vậy, đây chính là niềm hạnh phúc và sự theo đuổi lớn nhất đời này của hắn.

Trong giấc mơ, Thẩm Thất lẩm bẩm một câu: “Đừng nhúc nhích, đó là mái chèo của tôi! Đừng giành của tôi.”

Trong lòng Hạ Nhật Ninh chợt nảy ra một ý nghĩ.

Chèo thuyền?

Ừm, đó là một ý kiến hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận