Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Nhìn thấy Sùng Minh đã khôi phục vẻ tà mị, mấy người của đối phương, mới thở phào thật mạnh!

Đúng đúng đúng, đây mới là cách triển khai chính xác của Sùng Minh tiên sinh!

Vừa rồi, họ nhất định là xuất hiện ảo giác!

“Sùng Minh tiên sinh...” đối phương nhỏ nhẹ mở miệng: “Chúng tôi là đến để đàm phán với ngài. Nội dung đàm phàn chính là liên quan đến vấn đề xử lý đảo nhỏ này.”

Chân mày Sùng Minh khẽ nhướng: “Sau đó thì sao?”

“Ngài vẫn chưa nói nên xử lý như thế nào với đảo nhỏ này?” đại diện quân đội chính phủ đã bị cảnh vừa rồi sốc đến không cách nào lên tiếng, chỉ có thể mặc cho trợ thủ mở miệng.

Sùng Minh chăm chú suy nghĩ một lúc, nói: “Đảo nhỏ vốn dĩ chính là người ngoài, các người thích đánh sao thì đánh, đảo nhỏ hai bên không giúp ai cả. Các người đánh xong, ai là nguyên thủ quốc gia này, thì người đó tới bàn.”

Sùng Minh đem chuyện nói đủ rõ ràng.

Anh ta thực ra rất lười quản mấy chuyện bao đồng này.

Nhưng, nếu muốn trên đảo nhỏ này tiến hành thủ thuật thôi miên, thế thì đảo nhỏ nhất định phải đảm bảo an toàn.

Cho nên, anh ta thuận nước đẩy thuyền giúp đảo nhỏ một tay.

Có câu nói này của Sùng Minh, đại diện quân đội chính phủ rõ ràng thở phào một hơi, trợ lý kia tiếp tục hỏi một câu: “Sùng Minh tiên sinh có thể đại diện đảo nhỏ chăng?”

Sùng Minh lạnh băng nhìn người đó một cái, đối phương liền im lặng.

Những người khác rất tinh ý mà kéo lấy người đó và đại diện quân đội chính phủ, cùng mở miệng nói: “Thế thì chúng tôi không quấy rầy Sùng Minh tiên sinh nữa, cáo từ!”

Một đám người, toàn bộ ồ ạt ra khỏi.

Sùng Minh tiếp tục với thú vui nhìn ngắm thế giới dưới biển.

Ừm, có cơ hội đem theo cô nhóc đó cùng qua đây xem.


Sùng Minh ra mặt, rất nhanh gọn mà giải quyết vấn đề khó của đảo nhỏ, nhân vật số hai của đảo nhỏ Nam Cực và nhân vật số ba Nam Phong, đều lần lượt đến tận cửa mà cám ơn.

Chủ nhân của đảo nhỏ, lần này cũng biết học khôn rồi.

Không cần biết phản quân vũ trang có hứa hẹn như thế nào, đánh chết cũng không dám can thiệp vào.

Ông ta chỉ là một nhà giàu, chứ không phải Sùng Minh!

Lúc trước dây thần kinh bị chạm, nên mới đi can thiệp nội chính của người ta.

Ôi chao ôi, đây không phải là có tiền thì có thể tùy tiện can thiệp!

Có lẽ là bởi vì Sùng Minh đích thân thay mặt đảo nhỏ để bàn, cho nên đại diện quân đội chính phủ và phản quân của quốc gia này, đều rất ăn ý mà lướt qua đảo nhỏ.

Sau đó hai bên đều bắt đầu khai chiến với nhau.

May là đảo nhỏ cách đất liền có một khoảng cách nhất định, cho nên, lửa chiến không lan tới trên đảo nhỏ.

Do đó, ngoài kia đánh đến long trời lỡ đất, đảo nhỏ vẫn cứ thái bình.

Dù sao đảo nhỏ cũng có tiền cung cấp cho mình, từ trên đại dương đi qua là đúng rồi.

Sùng Minh ra tay áp chế sóng gió trên đảo nhỏ, chuyện này sau khi truyền ra, tất cả những người kính sợ Sùng Minh, đều tăng thêm mấy phần.

Nhưng anh ta sau khi xử lý xong chuyện này, hình như lại biến mất.

Anh ta cứ xuất quỷ nhập thần như thế, hơn nữa rất giỏi ngụy trang, cho nên, không ai biết anh ta đã đi đâu.

Càng không tìm thấy chân thân của anh ta.

Robin trong tình huống như thế, đầu đầy mồ hôi mà chuẩn bị các loại đạo cụ.

Quân vương Sùng Minh này không dễ chọc, ông Smith cũng không phải là người có thể làm mít lòng!


Ừm, đúng thế, Robin đến giờ vẫn chưa biết Smith chính là Sùng Minh.

Tên mập Robin này, thực sự là biết thuật thôi miên.

Nhưng, ông ta quá khoác loác, thêm cái tính gian xảo của ông ta, dựa vào bán tình báo mà sống, do đó không có ai tin ông ta biết thôi miên.

Tất nhiên, nhiều hơn là không ai dám tìm ông ta thôi miên.

Ông ta là người bán tình báo!

Để ông ta biết quá nhiều, thì chỉ có thể giải quyết ông ta!

Bản thân Robin cũng hiểu điều đó, cho nên chỉ lấy tên tuổi của nhà thôi miên để bán tình báo, vẫn thật sự không dám tùy tiện làm thôi miên cho người ta.

Nhưng trước mắt, ông Smith bí ẩn tìm đến tận cửa, hơn nữa còn dữ dằn thế này, ông ấy không dám từ chối!

Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Robin liên hệ đến thầy trước đây của mình, sau khi xác định nhiều lần, mới bắt đầu công tác chuẩn bị.

Cậu nói trùng hợp hay không?

Thầy của Robin, không phải ai khác, chính là ông lão người nước J người không thấy đường đó.

Sùng Minh đến nước J tìm ông lão đó, muốn ông ấy giúp mình tư vấn tâm lý và thôi miên, ông lão đã từ chối.

Nhưng, quay đi quay lại, Sùng Minh lại tìm đến học trò của ông lão, Robin.

Tất nhiên, Robin không màng chuyện chính, thật sự là có lỗi với việc truyền dạy nghề của thầy.

Nhưng, ông lão đó hình như không quan tâm lắm học trò mình làm buôn bán gì, chỉ cần không gây họa sinh linh là được.

Ừm, yêu cầu chính là thấp như thế.


Sùng Minh nhận được thông báo của Robin chính là ba ngày sau đó.

Sùng Minh theo thời gian hẹn, đến gõcửa phòng của Robin.

Robin vác theo cái bụng mở cửa: “Ông Smith, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”

Ngụy trang hôm nay của Sùng Minh, đổi thành hình dạng của Smith.

Sùng Minh tiện tay thêm một chiếc khóa trên cửa. Ánh mắt của Robin liền co lại, mạnh dạng nở nụ cười: “Ông Smith, đây là tính qua cầu rút ván sao?”

Sùng Minh nhìn ông ta một cái, đi vào trong, khẽ mở miệng nói: “Nếu hôm nay tôi không thể bình thường mà đi ra khỏi căn phòng này, thế thì, người của tòa lầu này, đều phải bồi táng cho tôi.”

Cơ thể mập béo của Robin, không kiềm được mà run rẩy.

Ông ta hình như đã đoán ra được thân phận của người đàn ông này.

Người đàn ông dám ngông cuồng trên đảo nhỏ này, cả thế giới chỉ có hai người.

Một người là Hạ Nhật Ninh, người còn lại là Sùng Minh.

Ừm, đúng vậy, chính là Sùng Minh người vừa chỉ với hai câu nói đã bình ổn được sự nguy hiểm của đảo nhỏ.

Cơ thể Robin càng run rẩy dữ dội, ông ta ấp úng mà mở miệng: “Ngài, ngài là đang nói đùa sao?”

Smith quay đầu nhìn Robin một cái, cười một cách tà mị: “Ông đã biết tôi là ai, không phải sao?”

Robin liền bùm một tiếng quỳ xuống: “Sùng Minh tiên sinh tôi tôi...”

Phía lưng của Robin đều đã ẩm ướt!

Mẹ ôi!

Làm thôi miên cho Sùng Minh!

Cho ông ta gan trời, ông ta cũng không dám!

Bí mật của Sùng Minh, nhiều nhất trên thế giới này!


Biết được bí mật của anh ta, sao có thể sống mà đi ra khỏi đây?

Robin đột nhiên hối hận!

Ông ta chấp nhận đối mặt với cơn giận của chủ nhận chiếc khuy, cũng không muốn đối diện với bí mật của Sùng Minh!

Biết quá nhiều, thật sự sẽ chết người đó!

“Có thể bắt đầu chưa?” Sùng Minh đã chủ động ngồi vào trên ghế, liếc xéo Robin.

Robin run rẩy càng dữ dội: “Sùng Minh tiên sinh, tôi...”

“Yên tâm, tôi sẽ không giết ông.” Sùng Minh đem một chiếc lọ đặt lên trên bàn: “Uống nó đi.”

Robin không chút do dự gì, run rẩy mà từ trên mặt đất bò dậy, không chút do dự mở ra chiếc lọ, một ngụm uống xuống!

Robin biết.

Đây là cơ hội mà Sùng Minh cho ông ta!

Nêu ông ta dám có chút do dự nào, thì kết cục của ông ta sẽ rất thảm rất thảm!

Tất nhiên, uống xong lọ này, cũng có nghĩa là ông ta triệt để trở thành một trong những thuộc hạ của Smith.

Cả đời không được phép phản bội.

Nếu phản bội, thì cái giả phải trả là không đếm xuể!

Cõ lẽ đã hạ quyết tâm, cho nên sau khi Robin uống xong thuốc, cả người đều trở nên bình tĩnh hẳn.

“Xin cho phép tôi được nghỉ ngơi một lúc.” Robin đem mình co lại trong một góc khuất, nói: “Tôi nhất định cố hết sức mình!”

“Được.” Sùng Minh gật đầu.

Anh ta tất nhiên là biết Robin chính là học trò của ông lão ở nước J, hơn nữa còn từng là học trò giỏi nữa.

Nếu không sao mà anh ta tìm đến ông ấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận