Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Trình Thiên Cát đi vòng qua mấy người này, nhìn Thẩm Lục: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lục với vẻ bất lực, nói: “Họ muốn mời tôi ra mặt giúp họ, giảng hòa với quân đội chính phủ. Tôi với phía quân đội chính phủ lại không có quan hệ gì, tôi có thể nói gì?”

Trình Thiên Cát thuận miệng nói: “Là muốn thông qua cậu tìm Sùng Minh chăng? Nhưng hai ngày nay, Sùng Minh hình như không có tin tức gì.”

Thẩm Lục gật đầu: “Ừm.”

Trình Thiên Cát nhìn đám người đó, nói: “Các người cầu xin cậu ta cũng vô dụng, Sùng Minh không đến tìm cậu ta, cậu ta cũng không biết Sùng Minh ở đâu.”

Những người đó không chút động đậy, nói: “Thẩm tiên sinh đi cũng được! Chỉ cần Thẩm tiên sinh đến đó, hiệu quả cũng như nhau!”

Trình Thiên Cát không kiềm được mà thở nhẹ, quay người đứng sang một bên.

Đám người này có thể tìm đến đây, rõ ràng là được sự cho phép của người phụ trách đảo nhỏ.

Huống hồ, người ta là đem theo quà đến đó?

Ồ, không biết là đem theo quà gì.

Trình Thiên Cát rót cho bản thân mình ly rượu, sau đó rót cho Thẩm Lục ly nước.

Thẩm Lục không chê bai, nhận lấy uống một ngụm, cũng không nói gì.

Trình Thiên Cát ngồi bên cạnh, nhàn rỗi mà xem chuyện vui.

Đám người này, không kiềm được mở miệng: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi thực sự không trụ nổi nữa! Nên xin người hãy giúp chúng tôi!”

Thẩm Lục không mở miệng, Trình Thiên Cát không nhịn được mà trợn mắt.

Anh ta phát hiện người ở đây, thật sự quá đáng yêu, quá thơ ngây!


Nói tạo phản liền tạo phản, tạo phản không xong liền cầu hòa?

Đây là cái gì với cái gì thê?

Trò chơi con nít sao?

Đây mới mấy ngày?

Khó trách sắc mặt Thẩm Lục khó coi đến vậy, đổi thành người khác, sắc mặt cũng đều khó coi cả nhỉ?

Nhưng, trên dưới của quốc gia nay đểi đồng nhất đi theo xu hướng trêu cười, cả người chủ nhân của đảo nhỏ này cũng trọc cười theo.

Quân đội chính phủ mắc cời, quân phản loạn cũng mắc cười, chủ nhân của đảo nhỏ cũng mắc cười.

Bây giờ tốt rồi, đều chạy đến trước mặt của Thẩm Lục để trình diễn sự mắc cười đó.

Trên đỉnh đầu của Thẩm Lục đều nổi gân xanh rồi!

Anh ta đã nói mấy trăm lần rồi được không?

Anh ta thật sự không giải quyết được chuyện này!

Trình Thiên Cát thấy Thẩm Lục mất kiên nhẫn, chủ động tiếp qua nói: “Các người không phải mới đánh không mấy ngày sao? Tại sao lại muốn cầu hòa?”

Đại diện phía phản quân cứ ấp úng mà trả lời: “Nếu đảo nhỏ không hỗ trợ vũ khí, thì dự trữ của chúng tôi không nhiều nữa!”

Trình Thiên Cát và Thẩm Lục hết lời để đáp!

Trình Thiên Cát tiếp tục hỏi: “Thế chuyện đảo nhỏ cung cấp vũ khí cho các người là ai tiết lộ vây?”


Đối phương ngại ngùng đáp: “Chúng tôi!”

“Tại sao?” Trình Thiên Cát không hiểu mà hỏi.

“Chủ yếu là đe dọa lấy quân đội chính phú!” người đại diện phía phản quân trả lời với vẻ dĩ nhiên: “Để họ biết chúng tôi và đảo nhỏ là một phe, họ mới sợ chúng tôi!”

Trình Thiên Cát và Thẩm Lục lần nữa không lời đáp lại!

Thật quá rồi với trí tuệ này, mà còn tạo phản?

Họ còn muốn phản nhân loại, phản vũ trụ sao?

Xem ra chủ nhân đảo nhỏ bị đồng minh đem bán rồi!

Khó trách, nhân vật số một của đảo nhỏ lại nổi nóng như vậy!

Ông ta vừa âm thầm cho phản quân cung cấp vũ khí và vốn, kết quả quay người lại bị đồng minh đi khoe khoan mà bán rồi!

Khiến cho đảo nhỏ trong ngoài đều không phải không nói, còn phải cầu xin năn nỉ Sùng Minh xin hòa giải quyết mâu thuẫn với bên quân đội chính phủ

Sùng Minh chỉ với đôi lời liền đem chuyện này giải quyết, nhưng đảo nhỏ muốn hồi phục lại quan hệ với quân đội chính phủ, có lẽ phải ra chút máu đây!

Để bày tỏ thái độ, chắc chắn không liên lạc với phản quân nữa!

Thế là, phản quân mất đi sự tri viện liền ngây người ra.

Người ta là quân đội chính phủ, có tiền có nhân lực có chỗ dựa, còn nền tảng được dựng nhiều năm nay nữa, nhân lúc phản quân chưa kịp phản ứng, mà cắn mạnh một miếng.

Phản quân liền như đống cát trên dĩa bị người ta đánh tản ra.


Bây giờ không có bổ sung không có tiền không có đạn dược, mấy hôm thôi là sẽ không đủ xoay sở.

Nói cho cùng là một nước nhỏ, đánh nhanh mà bị tiêu diệt cũng nhanh.

Đây không, mới có mấy hôm, phản quân liền trụ không nổi nữa.

Nhưng họ không dám tùy tiện đầu hàng!

Nếu đầu hàng, nói không chừng đều phải chết cả.

Thế là đầu óc thủ lĩnh của họ liền quay nhanh, liền nghĩ đến quá trình đảo nhỏ và quân đội chính phủ hòa giải, thế là liền nghĩ đến Sùng Minh.

Nhưng Sùng Minh không dễ kiếm!

Ông vua này, không phải ai muốn gặp là gặp!

Nhưng, không gặp được Sùng Minh có thể gặp Thẩm Lục!

Bây giờ cả thế giới ai mà không biết Thẩm Lục là người trong lòng Sùng Minh?

Thế là, phản quân nói với phía bên đảo nhỏ, chúng tôi không muốn đánh nữa, chúng tôi muốn lên đảo tìm người giúp đỡ, nếu ông không chấp nhận, thì chúng tôi sẽ đem nội dung giao dịch cụ thể của chúng ta nói với phía quân đội chính phủ! Để chúng tôi xem các người làm sao mà tu bổ quan hệ?

Chủ nhân đảo nhỏ, lúc này đủ loại hối hận!

Khi đó não bị vấn đề đến mức nào, mà làm bừa đi can thiệp nội chính của họ!

Nếu mà công bố rõ ra, để cho bên quân đội chính phủ biết được thực lực hỏa lực của đảo nhỏ, thế thì sau này họ sẽ cứ nhìn chằm chằm kèm thêm sự cảnh giác nghiêm ngặt?

Thế là, đảo nhỏ nhức nhói cả ngày trời, cuối cùng đồng ý cho đại diện của phản quân lên đảo nhỏ, còn việc Thẩm Lục và Sùng Minh có đồng ý hay không, đây không phải là chuyện của họ.

Cho nên, đám người này mới có thể đến ngoài cửa khách sạn, xin gặp Thẩm Lục.

Bây giờ đối diện với một đám mắc cười như vậy, Trình Thiên Cát và Thẩm Lục đều cho biết rất nhức nhói.


Bây giờ không cần biết Trình Thiên Cát và Thẩm Lục nói như thế nào, họ chính là không rời khỏi.

Muốn xách từng người một ném ra? Người ta ở đó vừa nước mắt nước mũi van xin ỉ oi.

Có chút không nỡ xuống tay?

Nhìn thành ý của người ta!

Để mời Thẩm Lục ra tay, đều đem cả phiên dịch tiếng việt theo.

Đối phương nói một câu, phiên dịch tiếng việt dịch một câu.

Đối phương khóc phiên dịch cũng khóc theo.

Thế là người trong nhà đều khóc cả.

Như vậy làm sao mà đuổi?

Rất bực mình!

Trình Thiên Cát suy nghĩ, nói: “Vậy đi. Các người đi về trước, chúng tôi ở đây đợi Sùng Minh! Chỉ cần Sùng Minh chịu giúp đỡ, chúng tôi tất nhiên rất sẵn lòng giúp các người giãn hòa. Nói cho cùng, năm sau chúng tôi vẫn phải đến đây. Các người cứ đánh trận, chúng tôi cũng không có ích lợi gì.”

Không chờ đối phương mở miệng, Trình Thiên Cát lại nói: “Thẩm tiên sinh vốn dĩ không khéo ăn nói, anh ta sao giúp các người giảng hòa? Chuyện này, hoặc là Sùng Minh, hoặc là Hạ Nhật Ninh. Các người cảm thấy ai thích hợp hơn? Chuyện này, không phải chỉ một cuộc gọi là giải quyết được! Cho nên các người đợi ở đây cũng không ý nghĩa gì. Sùng Minh sớm muộn gì đều sẽ đến tìm anh ta, đến lúc đó để Sùng Minh quyết định. Các người đừng nghĩ rằng Thẩm tiên sinh có thể làm gì chuyện của Sùng Minh. Đó căn bản là không thể. Các người cứ gây tiếp, tôi phải đi tìm người phụ trách đảo nhỏ rồi.”

Câu nói sau cùng của Trình Thiên Cát đã kèm theo sự uy hiếp.

Những người đó mới chịu ấp úng trả lời: “Thế cũng được, chúng tôi về trước! Thẩm tiên sinh, người nhất định phải giúp chúng tôi xin lấy Sùng Minh tiên sinh nhé!”

Trình Thiên Cát như đuổi ruồi vậy, đem họ đuổi ra ngoài.

Trong phòng cuối cùng được yên tĩnh.

Thẩm Lục nhìn Trình Thiên Cát cười khổ: “May là có cậu.”

“Được rồi được rồi, đều là người mình cả, còn khách sáo gì chứ? Nếu cậu cũng không thích tham gia tiết mục mừng lễ này, chi bằng ra biển dạo một vòng.” Trình Thiên Cát đề nghị: “Đi câu ngoài biển, giải tỏa một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui