“Vì tôi độc thân nên cô giữ khoảng cách với tôi?” Thẩm Tứ bật cười: “Đây là đạo lý gì?”
Tư Y Cẩm nghiêm mặt: “Thẩm Tứ tiên sinh...”
“Tôi đã nói rồi, gọi tôi là Thẩm Tứ hoặc Tứ!” Thẩm Tứ ngắt lời cô, anh không thích cô giữ khoảng cách với anh.
“Được rồi, Thẩm Tứ. Người ta thường nói dính vào quả phụ như dính vào ổ thị phi. Tuy tôi không phải quả phụ, nhưng cũng chẳng khác gì quả phụ cả. Hơn nữa, tôi hơn tuổi anh.” Tư Y Cẩm nhíu mày, có lẽ hôm nay cô phải nói rõ ràng một số vấn đề.
Thẩm Tứ nhíu mày: “Thì sao?”
“Anh là con trai nhà họ Thẩm, rất nhiều người muốn lấy anh.” Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Anh có điều kiện, có tài năng, có địa vị, có sắc vóc. Người đàn ông ưu tú như vậy, dĩ nhiên rất được lòng con gái. Tôi chẳng qua chỉ là một bà mẹ đơn thân bình thường, chúng ta vốn không cùng một thế giới. Anh chịu hạ mình xuống cùng vai phải lứa với tôi đã là phúc lắm rồi. Tôi không thể cứ mãi coi chuyện anh làm cho tôi là điều đương nhiên được.”
“Sau đó?” Ánh mắt Thẩm Tứ trở nên nguy hiểm.
Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Tôi xuất hiện bên cạnh anh sẽ đem lại cho anh không ít phiền phức. Anh là ân nhân của tôi, cũng là anh trai của tổng giám đốc Thẩm. Để tránh nghi ngờ, chúng ta nên giữ khoảng cách.”
“Ha ha.” Thẩm Tứ cười châm chọc: “Cô lo lắng tôi ở cạnh cô nhiều sẽ ảnh hưởng tới cô sao?”
“Không! Tôi có gì phải sợ chứ? Trừ Tiểu Nhiên ra, tôi còn cái gì đâu?” Tư Y Cẩm phủ nhận: “Chuyện kinh khủng tôi từng trải qua nhiều không kể xiết. Tôi chẳng có gì phải sợ cả. Nhưng tôi không thể liên lụy tới anh được!”
“Cô nói thật với tôi đi, có phải người nào nói gì với cô không? Hay họ làm gì cô? Có phải em gái anh không cho em ở bên anh không?” Thẩm Tứ hỏi.
“Không hề.” Tư Y Cẩm trả lời: “Tổng giám đốc Thẩm đối xử với tôi rất tốt, cô ấy là cấp trên tốt nhất tôi từng gặp.”
“Vậy ai nói linh tinh với cô về chuyện của tôi?” Thẩm Tứ tiếp tục hỏi.
“Tôi...” Tư Y Cẩm cứng họng, cô lập tức đổi đề tài nói chuyện: “Chuyện này không quan trọng. Tóm lại tôi không thể vì bản thân mà mặc kệ người khác nói không tốt về anh được.”
“Nếu tôi nói tôi không sợ thì sao?” Thẩm Tứ bình tĩnh nói: “Xem ai dám nói huyên thuyên!”
“Tôi sợ!” Tư Y Cẩm ngắt lời anh, nghiêm túc nói: “Anh nên yêu một cô gái thích hợp, chuyện hôm nay chỉ là tình cờ. Tôi rất cảm ơn, nhưng sau này không cần làm vậy nữa!”
Nói xong, Tư Y Cẩm hất tay Thẩm Tứ ra, từ từ lui về sau: “Thẩm Tứ, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Nhưng từ giờ trở đi, tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa! Tạm biệt!”
Thái độ của Tư Y Cẩm rất kiên quyết, Thẩm Tứ ngây người hồi lâu.
Tư Y Cẩm rất nghiêm túc.
Cô đang từ chối Thẩm Tứ.
Thậm chí, còn không chịu làm bạn với anh.
Thẩm Tứ cứ như vậy bị Tư Y Cẩm xóa khỏi danh sách bạn bè.
Anh không thể chấp nhận kết thúc như thế này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao chuyện lại trở nên như vậy?
Thẩm Tứ không bỏ cuộc, một lần nữa đuổi theo Tư Y Cẩm, ngăn lại bước chân cô.
Tư Y Cẩm nhìn Thẩm Tứ bằng ánh mắt bình tĩnh, không có một tia gợn sóng.
Trái tim Thẩm Tứ đang run rẩy.
Anh có cảm giác bị tổn thương.
Tim anh đau nhói
Ánh mắt xa lạ của Tư Y Cẩm khiến anh lần đầu cảm nhận được cảm giác lồng ngực bị xé rách đau đớn như thế nào.
“Tư Y Cẩm.” Thẩm Tứ quyết định đối mặt với cảm xúc của mình, không chạy trốn nữa. Anh sợ nếu hôm nay mình không nói rõ ràng, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa!
Đúng, anh có dự cảm như vậy!
Tư Y Cẩm tuyệt tình và nhẫn tâm hơn bất kỳ ai.
“Y Cẩm, tôi hiểu ý của cô.” Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn Tư Y Cẩm: “Cô bảo, cô ở cạnh tôi sẽ mang lại nhiều chuyện thị phi đúng không? Vậy nếu chúng ta ở bên nhau thật thì sẽ không có thị phi nữa, đúng chứ?”
Dưới đôi mắt bình tĩnh của Tư Y Cẩm là trái tim đang dậy sóng.
Anh cuối cùng vẫn nói ra.
Nhưng thế thì sao chứ?
Chuyện không thể thành thì phải bóp chết từ trong trứng!
“Xin lỗi, tôi từ chối.” Tư Y Cẩm bình tĩnh nói: “Chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Tại sao?” Thẩm Tứ hỏi lại: “Cô độc thân, tôi cũng thế! Tôi không tin cô không có cảm giác gì với tôi!”
“Xin lỗi, tôi không có cảm giác gì cả.” Tư Y Cẩm bình tĩnh nhìn Thẩm Tứ: “Từ đầu đến cuối, tôi chỉ coi anh là ân nhân, không hề có bất cứ tình cảm nào khác!”
Thẩm Tứ trừng lớn mắt: “Cô đang nghiêm túc?”
“Đúng vậy!” Tư Y Cẩm nắm chặt vạt áo, cố gắng bình ổn cảm xúc.
“Cô chỉ cần tin tưởng tôi còn mọi thứ cứ để tôi lo...” Thẩm Tứ không cam lòng.
“Xin lỗi, anh không phải lựa chọn của tôi. Trước giờ vẫn vậy.” Tư Y Cẩm ngắt lời anh: “Đến giờ tôi phải về rồi! Nếu việc tôi sống ở Cảnh Hòa trang viên gây phiền toái cho anh, khiến anh hiểu lầm, tôi sẽ tìm phòng rồi chuyển ra ngay!”
Thẩm Tứ bật cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Không cần! Cô cứ sống ở đó. Tôi sẽ chuyển ra ngoài! Tư Y Cẩm, cô được lắm!”
Vứt lại câu nói này, Thẩm Tứ quay người, thất thểu rời đi.
Tư Y Cẩm đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tứ.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt.
Dường như cả thế giới đang quay lưng lại với cô.
Một cái gì đó trong Tư Y Cẩm cũng dần tan biến khiến cô cảm thấy đau đớn.
Ha ha.
Thế này là tốt nhất!
Không động lòng sẽ không bị tổn thương.
Không bắt đầu sẽ không có kết thúc.
Cứ vậy đi, cả đời không gặp lại.
Tư Y Cẩm không quay đầu lại, cứ thế đi về hướng ngược lại.
Thẩm Tứ đi được vài bước bỗng dừng lại, anh quay đầu nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng càng lúc càng xa của Tư Y Cẩm.
Thẩm Tứ cười khổ.
Có lẽ đây là báo ứng của anh!
Sống hơn ba mươi năm nay, lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy.
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Ha ha.
Đúng là châm chọc!
Lúc này, trong Cảnh Hòa trang viên.
Thẩm Thất đang dựa vào vai Hạ Nhật Ninh ăn hoa quả, cô nhịn không được hỏi: “Nhật Ninh, anh nói xem, anh tư và Y Cẩm...”
“Anh tư yêu Tư Y Cẩm, còn cô ấy thì chưa.” Hạ Nhật Ninh trả lời.
“Hả? Anh tư yêu thật sao? Bọn họ có thể ở bên nhau không?” Thẩm Thất tò mò.
“Tạm thời không thể.” Hạ Nhật Ninh yêu chiều đút đồ ăn cho cô.
Thẩm Thất xua tay hỏi: “Tại sao?”
“Có quá nhiều thứ ngăn cách giữa hai người họ.” Hạ Nhật Ninh giải thích: “Thứ nhất, mợ tư không đồng ý. Thứ hai, nút thắt trong lòng Tư Y Cẩm còn chưa gỡ. Thứ ba, áp lực của dư luận, em đừng quên, hai người họ còn không môn đăng hộ đối.”