Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

“Anh đến làm gì, đi ra ngoài!”

“Thấy có vẻ rất ghét tôi.” Mạc Tầm cười mỉa mai, đẩy mạnh cửa vào phòng. “Chúng ta nói chuyện.”

“Chúng ta?” Tô Tố cảm thấy kinh tởm đến muốn nôn. “Khi nào mà tôi với anh thân đến nỗi dùng xưng hô này?” Tôi vốn không biết anh, không có gì để nói, mời anh ngay bây giờ, ngay lập tức, rời đi đây! ”

Đã từng yêu anh ta bao nhiêu, bây giờ Tô Tố ghét bấy nhiêu.

Cô không chịu được khi phải ở trong cùng một không gian với Mạc Tầm. Đây là lần gặp thứ ba của họ sau khi cô tái sinh, mỗi lần cô đều hận không thể lột da anh, rút gân anh, nhai xương ăn tim anh.

“Tô Tố!”

“Đừng gọi tên này, anh không xứng!”

Tô Tố điên cuồng nhảy ra khỏi giường, nắm lấy cánh tay của Mạc Tầm đẩy anh ta ra. “Ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy anh.”

Mạc Tầm như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, bất kể Tô Tố đẩy nó ra sao, cũng không di chuyển.

An Tiểu Hy nhìn Tô Tố đôi mắt như điên rồ lên, bị sốc. Cô vội vàng đi lên, dùng lực ôm Tô Tố, “Tô Tố, có chuyện gì vậy! Đừng kích động! Mạc tiên sinh, anh có thể ra ngoài trước được không, bạn tôi không muốn gặp anh.”

“Tôi sợ tôi không thể. Vị tiểu thư này, có thể ra ngoài trước được không, tôi có điều muốn nói với Tô Tố.”

“Không được!”

An Tiểu Hy đưa tay chắn trước Tô Tố, thận trọng nhìn Mạc Tầm, trái tim đã xem anh như tên biến thái.

Cô phải ở lại bảo vệ Tô Tố, nếu cô rời đi, Tô Tố bị người này... Pi pi pi, nói chung trong mọi trường hợp, người này nhìn có vẻ không xấu, nhưng chắc chắn là thú đội lốt người.

“Mạc tiên sinh, anh đi nhanh đi được không.”

Mạc Tầm từ lâu đã dự đoán được cảnh tượng này, anh bình tĩnh lấy chiếc điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và gọi một số, chưa đầy một phút, trong phòng nhỏ xuất hiện một vài người đàn ông cường tráng.

Năm người đàn ông đều là bộ đồ màu đen với cặp kính râm lớn trên mặt của họ, đứng bất động làm cho người ta cảm giác ngột ngạt áp bức.

Mặt Tô Tố biến sắc, “Mạc Tầm, anh muốn làm gì!”

Mạc Tầm giơ tay nắm ngược bàn tay đang đẩy anh của Tô Tố, nhìn An Tiểu Hy, quay sang dặn dò với mấy người kia. “Đem vị tiểu thư này đi ra ngoài, để cô ta yên lặng.”

“Vâng! Thiếu gia!”

Mấy người đàn ông đều là người có võ, đối phó với An Tiểu Hy trói gà không chặt quả là quá đơn giản, giơ tay là có thể khống chế cô.

“Ah! Thả tôi ra”

Tiểu Hy liều mạng vùng vẫy tay chân, nhưng sức mạnh của cô không phải là đối thủ của những người đàn ông cường tráng kia, cô bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, cô lo lắng hét lên với Mạc Tầm. “Các người như vậy là phạm pháp, phạm pháp đó biết không.”

Mạc Tầm dường như không nghe thấy tiếng hét của An Tiểu Hy, vẫn đứng tại chỗ.

“Tất cả các người dừng tay, không được động vào Tiểu Hy!” Tô Tố bị Mạc Tầm khống chế cũng không động được. Cô ấy nhìn Tiểu Hy bị kéo ra khỏi cửa. Cô ấy đỏ mắt hét lên “ Mạc Tầm, anh dám làm hại Tiểu Hy, tôi sẽ không tha cho anh. “

Mạc Tầm cuối cùng cũng phản ứng: “Tôi sẽ không làm hại bạn bè của em, chỉ muốn nói chuyện với em.”

“Tôi nói rồi, không có gì để nói.”

Mạc Tầm mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười, sau khi trong phòng chỉ còn anh với Tô Tố, anh lùi lại hai bước, đóng chặt cửa phòng và buông Tô Tố ra..

Tô Tố ghê tởm lùi vài bước, kéo dài khoảng cách với Mạc Tầm. Sự chán ghét rõ ràng này lọt vào mắt Mạc Tầm, đôi mắt anh cô đặc.

Tô Tố đập mạnh lòng bàn tay, buộc mình bình tĩnh lại.

“Anh muốn gì?”

Mạc Tầm nhìn Tô Tố thật sâu, không biết tại sao, giọng nói có chút khàn khàn. “Cô với Tô Tố có quan hệ gì?”

“Mạc tiên sinh não của anh bị úng nước à, tôi là Tô Tố.”

“Không phải cô, cô với nữ minh tinh Tô Tố vừa mất cách đây hơn một tháng có mối quan hệ gì?”

“Tôi không quen!” Tô Tố phủ quyết dứt khoát.

“Không thể!”

Không quen tại sao cô lại đến thăm mộ Tô Tố, nếu không quen làm sao biết mối quan hệ tam giác giữa anh, Bạch Linh và Tô Tố.

Ngay cả quản lí của Tô Tố Trương Việt và bạn thân của Tô Tố Trương Hân cũng không biết sự tồn tại của Bạch Linh.

“Anh tin hay không tuỳ anh, không tin có thể điều tra. Nhưng Mạc tiên sinh thật kỳ lạ, người cũng đã chết anh còn muốn làm gì? Không phải muốn đào mộ Tô tiểu thư chứ“. Khi cô khuôn mặt nhợt nhạt của Mạc Tầm, Tô Tố cười trêu chọc.

Rõ ràng là anh đã giết cô ta, bây giờ còn giả bộ cho ai xem?

Mắt cô nhìn quanh, nhẹ giọng nói. “Nói thì nói đây không phải cách làm của Mạc tiên sinh. Anh không phải điều tra kĩ càng rồi mới tiếp cận người ta sao. Sao vậy? Lần này không điều tra kĩ tôi sao?”

Mạc Tầm tim thắt chặt.

Cách nói này... Rõ ràng là chế giễu anh khi đó tiếp cận Tô Tố với mục đích không đơn thuần.

Nếu cô ấy không biết Tô Tố, làm sao cô biết được điều này?

“Cô... rốt cuộc là ai?”

“Tôi ai cũng không phải, là chính tôi.”

Tô Tố cũng không sợ anh điều tra, cuộc sống kiếp này của cô và kiếp trước hoàn toàn không liên quan đến nhau, anh đi điều tra càng tốt, như vậy sẽ càng hỗn loạn không phải sao.

“Mạc tiên sinh muốn hỏi đều hỏi hết rồi phải không, nếu hỏi rõ ràng mời rời khỏi đây. tuy răng bệnh viện Phục Hoa là địa bàn của anh, nhưng bây giờ tôi là một bệnh nhân của phòng này, có quyền đuổi anh đi! Còn nữa, anh tốt nhất đừng làm tổn thương bạn tôi, nếu Tiểu Hy có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiếu nại anh.

“Tôi sẽ không đi trừ khi cô cho tôi đáp án.”

Tô Tố cười lạnh.

Cho anh một câu trả lời, để anh ấy giết cô ấy lần nữa sao.

Mạc Tầm chậm rãi tiến gần Tô Tố, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh giường bệnh, giống như nếu Tô Tố không đưa ra lời giải thích hợp lí sẽ không gấp rời đi.

Tô Tố nổi da gà, không phải sợ, mà là vì sự tiếp cận của Mạc Tầm làm cô cảm thấy hoàn toàn kinh tởm

Cô lùi lại vài bước, kéo xa khoảng cách với anh lần nữa.

“Mạc tiên sinh không tính rời đi sao, vậy thì không tốt lắm, lát nữa bạn trai của tôi sẽ đến, nếu như có bất kỳ sự hiểu lầm nào, tôi e rằng không thích hợp cho lắm.”

Bạn trai?

Mạc Tầm níu chặt mày, khuôn mặt dịu dàng ngay lập tức âm u.

Không biết tại sao, anh ta rất khó chịu khi nghe câu này, nó giống như... rõ ràng một thứ gì đó thuộc về anh bị cướp đi vậy.

“Tiêu Lăng không hợp với cô.”

“Đây là việc của tôi, không cần anh quan tâm!”

...

Lúc này bên ngoài phòng bệnh, Bạch Linh xuyên qua kính, nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng.

Cô nắm chặt áo trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Tố, khuôn mặt cô nhợt nhạt đến đáng sợ.

Mặc dù chỉ nhìn một cái, cũng đủ để cô nhận ra Tô Tố.

Cô sớm nên phát giác!

Tầm của cô từ khi thấy người phụ nữ đó ở khu vui chơi đã hồn để trên mây, là vì cô ta xinh đẹp sao!

Bạch Linh giơ tay vuốt ve má mình, mắt cháy lên một ngọn lửa kỳ lạ.

Tầm của cô, hạnh phúc của cô, không ai có thể lấy đi!

Ai cũng đừng hòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui