Hứa Ý Noãn nói xong liền kéo Bạch Hoan Hoan đến bên người, giới thiệu: "Đây là bạn tốt của tôi, cũng là đàn chị cùng phòng với tôi, tên là Bạch Hoan Hoan.”
"Xin chào, cám ơn cô đã chiếu cố Noãn Noãn."
Anh lễ phép gập đầu nhưng không vươn tay ra.
Anh không thích tiếp xúc với những người phụ nữ khác, ngoại trừ cô vợ nhỏ của mình.
Bạch Hoan Hoan cũng cứng ngắc nhếch miệng cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hứa Ý Noãn cũng không chú ý tới, phất tay tiễn biệt Cố Hàn Châu, bảo anh nhanh chóng đi làm, nếu không sẽ bị muộn đấy.
Cố Hàn Châu vừa đi, Bạch Hoan Hoan liền dùng tốc độ nhanh nhất kéo cô rời khỏi hầm đỗ xe.
Sau khi đến chỗ có ánh nắng mặt trời, cô ấy hít một hơi thật sâu.
"Cậu sao vậy?"
"Mặt của anh ta..."
"Bên ngoài đồn đãi diện mạo của anh ấy xấu xí, cậu cũng đã nghe nói qua."
"Mình cũng có nghe nói, nhưng mình không nghĩ quá dọa người như vậy! Noãn Noãn, cậu cũng không thể vì nhà họ Hứa mà buông tha cả đời mình.
Cậu bây giờ mới mười tám tuổi, sau này sống đến tám mươi tám tuổi, chẳng lẽ cậu định đối mặt với gương mặt đó trong suốt bảy mươi năm?”
"Noãn Noãn, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Noãn Noãn nhà chúng ta đáng yêu như vậy, chắc chắn có thể tìm thấy người tốt hơn!”
"Mình rất hài lòng với cậu ba Cố." Cô khẽ mỉm cười, không có bất kỳ oán giận nào.
"Tại sao?" Bạch Hoan Hoan vô cùng kinh ngạc.
Ai nhìn thấy khuôn mặt dọa người của Cố Hàn Châu đều sẽ bỏ chạy.
"Mình không muốn ở lại nhà họ Hứa, không gả cho Cố Hàn Châu, mình cũng sẽ bị bố tôi ép gả cho người khác.
Cố Hàn Châu đã cho mình cơ hội, để mình lựa chọn, nhưng mình vẫn chọn anh ấy.
Mình nghĩ anh ấy không quá khủng khiếp, mình đã từng nghĩ sẽ phải kết hôn với một ông già bốn mươi hoặc năm mươi, bây giờ là một chàng trai trẻ, mình thấy rất hài lòng.
Huống hồ, mình tin Cố Hàn Châu sẽ đối xử tốt với mình, dù sao anh ấy cũng sẽ không có người phụ nữ khác phải không?”
Bạch Hoan Hoan nghe như vậy, tim có hơi đau.
Mặc dù cô còn trẻ, không trải qua xã hội, nhưng sinh ra trong một gia đình như vậy, cũng đã trải qua quá nhiều điều mất mát.
Bố và mẹ kế cô lúc nào coi cô là món hàng để lợi dụng, cả ngày còn bị chị gái ức hiếp.
Nếu như cô rời khỏi ngôi nhà đó, cho dù là ở cùng một chỗ với Cố Hàn Châu, cũng là một chuyện may mắn.
"Noãn Noãn, cậu không sợ sau này sẽ phải hối hận sao?"
"Sẽ không hối hận, cho dù sau này Cố Hàn Châu đối với mình không tốt, đường ai nấy đi, mình cũng sẽ không hối hận."
Cô siết chặt nắm đấm, kiên quyết nói.
Buổi tối sau giờ học, cô đứng ở ngã tư chờ Cố Hàn Châu.
Đợi hơn mười phút thì Khương Hàn lái xe tới.
"Buổi tối cậu chủ có tiệc xã giao, không kịp đón cô, nên kêu tôi tới đây."
"Thật ra tôi có thể tự về, không cần người đón, tôi không yếu đuối như vậy."
Cô hơi xấu hổ.
Khương Hàn cười, nói là Cố Hàn Châu phân phó, anh ta không dám chậm trễ.
"Huống hồ đây cũng là một mảnh tâm ý của cậu chủ, cậu ấy không yên tâm về cô."
Hứa Ý Noãn ngẫm lại cũng đúng, nếu cô không yếu đuối một chút, cậu ba Cố sao coi cô là bảo vật được.
Khi cô đang ở trong xe, không nhịn được hỏi một câu.
"Khương Hàn.
Anh có biết vết thương trên mặt Cố Hàn Châu là bị từ đâu không? Tôi không dám hỏi, sợ làm tổn thương anh ấy.”
"Cái này..." Khương Hàn nghe như vậy thì có chút chần chờ.
Hứa Ý Noãn thấy anh ta bối rối, liền xua tay: "Nếu anh không tiện nói thì thôi, tôi chờ anh ấy nói cho tôi biết cũng được.”
"Cậu chủ sẽ không nhắc tới đoạn quá khứ thống khổ kia với cô đâu.
Thật ra cũng không có gì giấu diếm, dù sao sau này cô cũng là vợ của cậu chủ.
Bốn năm trước, cậu chủ và cậu hai cùng nhau về nước bằng du thuyền, nhưng rồi du thuyền đột ngột nổ tung.
Không tìm thấy thi thể của cậu hai, mà cậu chủ tuy rằng may mắn thoát khỏi một kiếp, nhưng nửa khuôn mặt này coi như là..."
Vụ nổ du thuyền...
Không tìm thấy thi thể của cậu hai....