Nhà họ Cố có bốn anh chị em.
Cố Hàn Châu xếp thứ ba, trên có hai anh ruột dưới có một em gái nuôi.
Chỉ có cậu hai là cùng một mẹ với anh, nhưng bốn năm trước đã qua đời, chỉ nghe nói là chết bình thường, không nghĩ tới lại chết vì tai nạn.
Lúc cô còn đang khiếp sợ, Khương Hàn nói tiếp: "Cậu hai là điều kiêng kị của cậu chủ, ngay cả ông chủ cũng không dám nhắc tới.
Cô Hứa nên coi như hôm nay cái gì cũng không nghe.
Cái chết của cậu hai đối với cậu chủ là đả kích rất lớn, cậu ấy vì chuyện này mà bị trầm cảm suốt một năm, bây giờ mới có chuyển biến tốt đẹp.”
"Tôi biết rồi, cám ơn anh."
Cô chân thành nói, đột nhiên cảm thấy Cố Hàn Châu cũng không đáng sợ như vậy.
Anh đã trải qua sinh tử, cái lớp da này đối với anh mà nói cũng không tính là gì.
Trở về nhà, thấy người giúp việc đang chuẩn bị canh giải rượu.
Người giúp việc nói dạ dày Cố Hàn Châu không tốt, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên mỗi lần xã giao về đều phải uống canh giải rượu.
Nghĩ đến tương lai làm vợ anh, cô liền không dám lười biếng, còn tự mình chuẩn bị, không để cho người khác giúp mình.
"Mợ chủ nhỏ đối xử với cậu chủ thật tốt."
Cô còn chưa qua cửa, người giúp việc trong nhà đã đổi giọng.
Cô bị gọi đến đỏ mặt, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt một cái: "Mới không có, tôi chỉ là sợ anh ta trở về mượn rượu làm càn thôi.”
Thời gian trôi qua từng chút một, cô chờ từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối.
Cô cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ, chờ chồng trở về.
Cô đang có chút mệt mỏi, buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe ngoài cửa.
Cố Hàn Châu đã về!
Cô vội vàng mang dép lê đi mở cửa, nhưng ngoài cửa lại có một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tuy rằng tóc đã bạc, nhưng tinh thần rất phơi phới.
Cô nhất thời sửng sốt, không biết người trước mắt này là ai.
"Ý Noãn, đây là bố tôi."
Cố Hàn Châu từ phía sau đi lên, sợ Cố Lôi Đình dọa Hứa Ý Noãn.
"Bác...bác trai..."
Thật ra cô cũng đoán ra, nhưng không dám xác định.
Lần trước cô bị đánh thành như vậy, không nhìn thấy Cố Lôi Đình, cho nên lần này gặp mặt vẫn cảm thấy xa lạ.
Cố Lôi Đình chính là nhân vật làm mưa làm gió ở Đế Đô, mỗi khi nhắc đến mặt người nào cũng biến sắc, tập đoàn Cố thị lúc trước còn chưa hoành tráng như vậy, tất cả là do một tay ông cụ lập ra.
Ông cụ đã sáu mươi tám tuổi, tuổi này dư sức làm ông nội cô, nhưng hôm nay cô và Cố Hàn Châu ở cùng một chỗ, gọi ông một tiếng bác, cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Gọi bác gì chứ, gọi là bố cô gái ngốc à! Con là vợ của lão tam, đương nhiên phải giống như lão tam gọi ta một tiếng bố chứ."
Ông cảm thấy Hứa Ý Noãn đúng là càng nhìn càng thích, nhóc con xinh đẹp, dáng người cao gầy, nhưng mà quá gầy.
Lần trước ở nhà cũ xảy ra chuyện, ông cụ có chút áy náy, nghĩ trước nghĩ sau vẫn là muốn tới thăm, ở lại một khoảng thời gian, quan sát tình huống của hai người này.
Lão Tam tuy rằng đã đính hôn, nhưng một ngày chưa kết hôn, lòng ông vẫn không buông xuống được.
"Cái này..."
Hứa Ý Noãn không mở miệng được, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Cố Hàn Châu.
Cố Hàn Châu cũng có chút bất đắc dĩ, ông cụ bảo đảm không tới dọa người rồi mà.
"Bố, con và Ý Noãn chỉ mới đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn.
Khi nào cô ấy kết thúc hai năm học, chúng con sẽ kết hôn, bây giờ xưng hô vậy có hơi sớm quá.”
"Ta lại quên mất, cháu mới mười tám tuổi, đúng là còn hơi sớm.
Nhưng không sao, các con cứ ở trước, dù sao sớm muộn gì cũng vào cửa nhà họ Cố ta!”
"Bác, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi ạ, con đi pha trà ạ."
Hứa Ý Noãn mời vào, ông cụ đối với chuyện ngày đó còn có chút áy náy, liền kéo cô hỏi han ân cần.
Cô vốn còn tưởng rằng Cố Lôi Đình là một ông lão vô cùng nghiêm khắc, nhưng bây giờ cảm thấy ông cũng giống như một ông cụ trẻ con vậy.
Cố Hàn Châu sợ cô nói chuyện mệt mỏi, liền ngắt lời: "Bố, thời gian không còn sớm nữa, Ý Noãn nên đi nghỉ ngơi rồi, ngày mai cô ấy còn phải đi học.”
"Đúng đúng đúng, con gái phải đi ngủ sớm một chút, cháu và Hàn Châu ngủ chung với nhau đúng không?".