Nói xong liền xách chiếc đèn lồng trắng lảo đảo lắc lư mà quay lưng chậm rãi rời đi.
Ánh đèn leo lắt kéo dài bóng lưng của ông ta, cái bóng rơi trên mặt đất trông như có một con mãnh thú đang ngủ đông đang chuẩn bị động thủ.
Một mình Đường Điềm sống ở cái sân thứ ba trong cùng, nhà cao cửa rộng an tĩnh đến dọa người.
Đường Điềm thu lại ánh mắt, sờ soạng ấn công tắc trên vách tường, tức khắc trong phòng liền bừng sáng.
Cô hơi cong khóe môi, không có người ở bên cạnh ngược lại càng tự tại hơn.
Cô cũng không cần chăm sóc, nếu đối phương đã nói tùy tiện, vậy cô cũng không khách khí mà vào nhà, đặt hành lý xuống trước, sau đó sờ soạng bàn ghế giường đệm, đều sạch sẽ cả.
Nhìn dáng vẻ của lão quản gia tuy là không thích cô nhưng cũng vẫn phân phó cho hạ nhân dọn dẹp chỗ ở của cô.
Ga giường chăn đệm nhìn đều mới tinh, chỉ là… “Màu đỏ rực.
” Khóe miệng Đường Điềm khẽ co giật, căn phòng này được bày biện theo kiểu Trung, chăn bông là lụa đỏ thêu uyên ương.
Nếu không phải lão Trần nói gian phòng thứ hai bên trái nhà chính mới là chỗ ở trước kia của đại thiếu gia nhà này, gian phòng này của cô chưa từng có người ở thì cô đã cho rằng đây là phòng tân hôn rồi.
Đường Điềm dạo qua một vòng, sân đã được sửa sang lại, có đèn điện, ngay cả phòng tắm ở góc nhà cũng có máy nước nóng.
Dùng máy nước nóng năng lượng mặt trời để đun sôi nước, Đường Điềm thoải mái dễ chịu tắm rửa xong, sau đó lau tóc trở lại phòng.
Trên bàn bày mấy món ăn bốc khói nghi ngút, trông có vẻ là vừa rồi có người đã vào.
“Người này rõ ràng không thích mình nhưng làm việc vẫn rất chu đáo.
” Đường Điềm bắt đầu dùng thức ăn, hai mặn một chay một canh, thịt được dùng hai lần với đậu phụ Ma Bà và xào rau xanh, món nào cũng là món cay Tứ Xuyên, còn có cơm trắng.
Hương vị không quá ngon nhưng cũng không tính là khó ăn.
Quan trọng nhất là người ta có suy xét đến việc cô mới đến, ăn không quen đồ địa phương nên cố ý chuẩn bị món cay Tứ Xuyên.
Ăn một lát, cô nhàn rỗi không có việc gì liền muốn tìm vài quyển sách để xem nên đi tới thư phòng.
Cửa không có khóa, sau khi bật đèn bước vào, Đường Điềm bị kệ sách kín ba mặt tường làm cho chấn động, “Nhiều sách thật.
”
Thường ngày cô cũng thích đọc sách nhưng gộp hết lại cũng chẳng bằng được một mặt tường của người ta.
Kệ sách cao sát trần nhà, sách được xếp ngăn nắp theo từng loại, dù sách vở lớn nhỏ độ dày không đồng nhất cũng dựa theo một mặt phẳng ngang khiến người ta dễ chịu.
Đường Điềm nhận xét, “Người này nhất định là chòm Xử Nữ.
” Chứng cưỡng chế thật bức người.
Cô tùy tay lật qua xem thử, nội dung của các cuốn sách cũng rất phong phú, thiên văn địa lý văn xuôi tiểu thuyết cái gì cũng có, cô rút một quyển thi tập của Tagore rồi về ghế xem.
Cô xem rất nghiêm túc, bất tri bất giác liền trôi qua hơn một giờ.
Đến khi bỗng nhiên hoàn hồn thì cả người run lập cập, có chút lạnh.
Đêm đã khuya, cô mặc chiếc váy ngủ khá mỏng nên cánh tay đã lạnh ngắt.
Mới vừa đứng dậy thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần rồi dừng lại ở cửa, do dự cả lúc lâu mới gõ vào cánh cửa đang khép hờ, Đường Điềm vẫn luôn chờ liền cất giọng nói, “Mời vào.
”
“… Cô gái,” một bà lão đã từng gặp trước đó ló đầu ra, đầu tiên là không tự chủ được mà nhìn kệ sách, sau đó co rúm lại, nhanh chóng xoay đầu cười với cô, khuôn mặt nhăn nheo như hoa cúc, “Trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.
”