Cô vội vàng cầm sách đi đến bàn làm việc rồi nhìn lướt qua nhanh như gió.
Quyển sách không có tên, chỉ là một cuốn sổ bìa cứng bình thường, các trang giấy bên trong dùng dạng giấy kraft ố vàng, trên giấy có những hoa văn mịn không theo quy tắc, tên của chủ nhân được viết trên trang lót.
Trần Húc.
Bút pháp sắc bén có uy lực, Đường Điềm không hiểu thư pháp nhưng cũng cảm thấy chữ này viết rất đẹp, tục ngữ nói nét chữ là nết người, hiện nay có rất ít người có thể luyện thư pháp tốt đến vậy.
Lật vào trang bên trong, hóa ra là một quyển sổ nhật ký.
Nói nhật ký cũng không chính xác lắm, nó giống như tuỳ bút hơn.
Niên đại khoảng chừng từ đầu năm 98 đến cuối năm 09, khoảng cách rất dài.
Nội dung cũng rất ngắn gọn, hồi còn tiểu học ghi chép khá nhiều, viết về tâm trạng, kế hoạch học tập, khi nào hoàn thành bài tập về nhà, cái nào hoàn thành đều đánh dấu tích, còn những cái chưa hoàn thành thì nhắc nhở chính mình quay lại bổ sung.
Đến sơ trung cao trung thì chỉ có chuyện quan trọng mới nhắc đến một chút, bởi vậy khoảng cách giữa các ngày cũng càng lúc càng dài.
Đường Điềm vốn định nhìn lướt qua, dù sao ở cùng một chỗ với quỷ cũng quá mức đáng sợ.
Nhưng bất tri bất giác lại xem tiếp, còn xem rất nghiêm túc.
Một quyển sổ đơn giản ghi lại những điều thường ngày, bình thường lại sống động, Trần Húc giống như những người trẻ tuổi khác.
Sẽ vì học nhiều mà buồn rầu, sẽ vì muốn mua đồ mà tích cóp tiền…
Anh cũng là một người rất tự giác, đa số những kế hoạch đã liệt ra đều hoàn thành đúng hạn, Đường Điềm thật sự rất bội phục điểm này.
Tầm mắt rơi xuống một trang giấy nào đó, một hàng chữ khiến cô chú ý.
Ngày 03 tháng 05 năm 2005
Cuối cùng cũng có được quả bóng có chữ ký của ngôi sao mà Tiểu Bằng mong muốn, chờ đến nghỉ hè em ấy trở về sẽ cho em ấy, nhất định là rất cao hứng!
Đường Điềm nhìn ngày, xuyên suốt câu chuyện cô phát hiện Trần Húc từ nhỏ đã có tính cách khá lạnh nhạt, không mấy khi bộc lộ cảm xúc trên những con chữ, lúc này Trần Húc mới 14 tuổi, mối quan hệ với em trai cũng không tệ lắm.
Lần này còn cực kỳ hiếm có mà dùng dấu chấm than, anh nhất định thật sự rất cao hứng.
Ngoài việc thỉnh thoảng nhắc đến em trai Tiểu Bằng, trong tuỳ bút thường xuất hiện một đứa trẻ tên là “Trần Bảo”.
“Tôi thấy Trần Bảo.”
“Trần Bảo đang chơi cùng Đại Hoàng, chọc Đại Hoàng kêu oăng oẳng.
Thật là cười ra nước mắt.”
“Hôm nay Trần Bảo nghịch ngợm, khiến cho sân trước gà bay chó sủa, không ngoan tí nào.”
Lời nói hiện ra sự cưng chiều của huynh trưởng, câu viết còn gần gũi hơn cả khi nhắc đến em trai Trần Bằng nhà mình.
“Trần Bảo này là ai?” Trong đầu Đường Điềm hiện lên một dòng chữ “Mười vạn câu hỏi vì sao” thật to.
Dòng chữ viết tay này tương đối qua loa, như là vội vàng nhớ lại rồi tùy tay viết xuống.
Ngày 15 tháng 09 năm 2007
Buổi chiều lúc chơi bóng không biết là ai để nhầm điện thoại vào cặp sách của tôi, hỏi một vòng mọi người đều nói không phải của bọn họ.
Thật kỳ quái.
Vốn dĩ phần ghi chép này cũng không khiến cô chú ý, cho đến khi chiếc điện thoại màu đen này thường xuyên xuất hiện trên các trang giấy sau đó.
Ngày 16 tháng 09 năm 2007
Ban ngày đã giao cái điện thoại này cho giáo viên trong trường, buổi tối nó lại trở về cặp tôi.
Ngày 17 tháng 09 năm 2007
Ai đang đùa dai vậy? Giáo viên nói không nhận được cái điện thoại kia.
Nhưng tôi rõ ràng đã giao rồi!
Ngày 20 tháng 09
Cái điện thoại này có vấn đề.
Tôi ném nó xuống sông.
Ngày 21 tháng 09
Điện thoại lại về rồi.
Tại sao tôi không ném nó đi được?! Thứ này là cái quái gì vậy!