“Không có,” bác Vương nói, “Một mặt là do đại thiếu gia không muốn, trước kia có vài tin đồn nhảm, người mà ông chủ Trần cưới sau chính là thư ký bên người ông ấy lúc đó, nghe nói trước khi Trần phu nhân mất thì hai người đã có chút đầu đuôi gì rồi.
Trong lòng đại thiếu gia có khúc mắc nên không muốn dọn đến đó, tình nguyện một mình trông coi tòa nhà này; còn mặt khác là ông chủ Trần cũng có chút kiêng kị cậu ấy.”
Cách nói này thật sự kỳ lạ, là cha lại có kiêng kị với con mình.
Đường Điềm còn muốn hỏi tiếp nhưng bác Vương bỗng rít một tiếng, vẻ mặt co quắp nhìn ra phía sau cô, “Quản gia Trần, tôi, tôi không cẩn thận…”
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, một bóng dáng gầy yếu đứng ở cạnh cửa không biết từ khi nào, tròng mắt phủ một tầng xám trắng lạnh lùng đảo qua bác Vương, ông ta tức khắc im như ve sầu mùa đông, cũng không màng cái sân còn chưa quét xong, vội vàng nhặt cái chổi lên rồi rời đi.
“Cô gái,” khoảng sân to như vậy chớp mắt chỉ còn hai người, ông lão mở miệng, “Đừng đi lung tung, cũng đừng hỏi linh tinh, cứ ở yên trong viện của cô đi.
Trần gia sẽ không đối xử tệ với cô.”
Ánh mắt Đường Điềm nhìn thẳng, không chút nào lùi bước, “Cháu chỉ tò mò Trần Húc là người thế nào.
Trên đời này không còn nhiều người có thể nhớ rõ anh ấy.”
Lời này là đau lòng nhất, ông lão rũ mí mắt đầy nếp nhăn xuống, một lúc lâu không nói gì.
Đường Điềm muốn chính là hiệu quả này, quản gia Trần vẫn luôn nhìn Trần Húc lớn lên, sau khi lão gia qua đời, có thể nói là ở căn nhà cao cửa rộng này bảo vệ lẫn nhau, từ trong lời nói của người hầu cũng có thể nhìn ra quản gia Trần rất yêu quý anh.
Nhưng quản gia Trần cũng không phải người dễ đối phó, ông hừ lạnh một tiếng, “Cô muốn nhớ thế nào, cô cũng sắp xuống mồ rồi.”
Lời này cực kỳ không khách khí, Đường Điềm cũng không tức giận, ngược lại hơi mỉm cười, “Có lẽ đối với người còn sống như mọi người mà nói thì minh hôn chỉ là phong tục, nhưng đối với người chết như chúng cháu thì thật sự là một đôi vợ chồng ở âm tào địa phủ.
Bác nói cháu có phải nên hiểu thêm về anh ấy một chút không?”
Ông lão nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, chắp tay sau lưng lắc đầu, như là lầm bầm, “Lá gan lớn thật đấy.
Nói đi, cô muốn biết cái gì.”
Mở được cánh cửa mang tính đột phá, Đường Điềm gọn gàng dứt khoát hỏi, “Vì sao ông chủ Trần lại kiêng kị đại thiếu gia?”
Tầm mắt của ông lão khóa chặt trên mặt cô như đinh đóng cột, như là quan sát sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên mặt cô, “Sau khi Trần phu nhân qua đời, công ty của ông chủ Trần lâm vào nguy cơ, thiếu chút nữa đã phá sản.
Nghe người ta giới thiệu là tìm thầy phong thủy, người nọ tính quẻ, nói đại thiếu gia là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nếu thường ở bên cạnh thì người thân bạn bè không một ai có thể may mắn thoát nạn.”
Đường Điềm cảm giác như vừa nghe được một chuyện cực kỳ vớ vẩn, “Đã là thời đại nào rồi, còn có người tin cái này sao?”
“A,” giọng nói khàn khàn của ông lão mang theo sự châm chọc nồng đậm, “Ông chủ Trần tin, còn dựa theo lời của thầy phong thuỷ mà làm.
Cưới cô dâu, sinh một đứa con mới.
Cũng thật trùng hợp là công ty đã trở lại quỹ đạo, làm ăn ngày càng phát đạt.
Mà đại thiếu gia phải chạy về lão trạch, không đến mấy năm, lão gia cũng qua đời.”
“Đây chỉ là trùng hợp.” Đường Điềm vẫn không tin, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi, “Đúng rồi, bác Trần có biết Trần Bảo là ai không.?”