Lấy Quỷ Làm Chồng


Lời còn chưa nói dứt, Trần Bằng liếc xéo với ánh mắt kinh hoảng “Cô CMN bị điên rồi”, khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ méo mó, Trần Vân Chí dù sao cũng là gừng già đã cay, khuôn mặt ổn trọng vẫn chưa biến sắc, chỉ là khóe miệng hơi run rẩy.
Cái đĩa ở dưới tay bốn người chậm rãi chuyển động, lần này không chút do dự, vạch đỏ chỉ vào chữ “Được”.
Đường Điềm rất vừa lòng, xem ra con ma này vẫn có thể nghe hiểu được tiếng người, tính tình cũng không tồi, hẳn là có thể hòa hợp với cô.
Lần này Trần Bằng hoàn toàn chịu phục, nhỏ giọng nói thầm, “Sao lá gan của cô lớn vậy, cùng người chết, khụ, cũng không sợ sao.”
Đường Điềm cười ngọt ngào với hắn, “Tôi cũng sắp là người chết rồi.”
Hơn nữa cũng đã tự mình trải nghiệm kết âm hôn… so với cái đấy thì đĩa tiên thật sự chẳng bằng.

Đường Điềm tự tin cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thứ gì khủng bố hơn có thể dọa đến cô.
Nhưng ngay sau đó cô liền trải nghiệm được cái gọi là vả mặt kêu bôm bốp.
Trần Bằng bị nghẹn, tức giận trợn trắng mắt.
“Được rồi, tôi không còn gì khác muốn nói, vậy kết thúc đi,” ánh mắt hỏi qua ý kiến ba người, Đường Điềm thấp giọng nói, “Đĩa tiên, đĩa tiên, mời ngài rời đi.”
Những người khác cũng thì thầm, “Đĩa tiên, đĩa tiên, mời ngài rời đi.”
Giọng của cả nam lẫn nữ hòa vào nhau tạo thành tiếng thì thầm sâu kín, trong màn đêm yên tĩnh khiến người khiếp hoảng.
Ánh nến lập lòe trong chốc lát, không ai chú ý tới bóng dáng quỷ mị ở góc tường bỗng nhiên biến mất.
Sau khi hỏi ra chỗ của Trần Húc, Trần Vân Chí nói được thì làm được, lập tức quyết định sẽ xuất phát vào hôm sau.
Đường Điềm tra ở trên mạng, có mấy chục nơi gọi là thôn Đại Loan khắp cả nước, cô xem xét theo bản đồ, con sông nơi Trần Húc ngã xuống gọi là Nam Giang, là một nhánh của sông Hoàng Hà, chảy xuôi xuống hơn 200km, ở phía Bắc của Sơn Tây có một chỗ cũng gọi là thôn Đại Loan.
“Chính là nơi này.” Nhìn giải thích về nơi này ở trên mạng, cô nhíu mày, xác định địa điểm.
Nơi này rất nổi tiếng, còn được gọi là “Vịnh người chết”.

Những người rơi xuống ở thượng nguồn, Hoàng Hà cuốn phù sa và thi thể chảy qua hẻm núi, khi gặp khúc ngoặt gần 90 độ, đường sông bị thu hẹp, do tác động ly tâm và tốc độ nước chậm lại nên thi thể trôi nổi trên mặt nước bị hất đi ở chỗ khúc cua, vùng đất này trước kia là bãi triều, nước không sâu, bởi vậy những thi thể trôi đến đây càng lúc càng nhiều, bị dân bản xứ gọi là “Vịnh người chết”.
Bên cạnh dòng nước có một ngọn núi lớn tên là Thanh Sơn, thôn dân Đại Loan đã sống ở đây qua bao thế hệ, do địa hình và khí hậu mà nơi đây cũng là một thôn làng nghèo nổi tiếng cả nước.

Những thanh niên có thể làm công đều đã ra ngoài, ở lại trong thôn đều là người già bệnh tật ốm yếu.
Ngày hôm sau, thư ký của Trần Vân Chí tìm đến một chiếc xe thương vụ, đoàn người lái xe đi đến thôn Đại Loan.

Đầu tiên là đi đường cao tốc, chạy xe hết hai tiếng mới xuống được tỉnh lộ, sau đó đường xá càng lúc càng tệ, cả quãng đường 300km, đi gần 6 tiếng đồng hồ mới đến thôn Đại Loan.
Đoàn người xuất phát từ chín giờ sáng, trên đường đã ăn trưa ở khu phục vụ, hơn ba giờ chiều thì đến cửa thôn, thấy không lái vào tiếp được mới dừng lại.
Mọi người xuống xe, lọt vào tầm mắt đều là những căn nhà ngói cũ xưa, đàn chó hoang chạy tán loạn, trong thôn có vài cụ già cong eo lưng còng ngồi ở cửa nhà mình, mặt đầy nếp nhăn.
“Sao cái thôn này không có người trẻ vậy.” Trần Bằng nói thầm.
“Cậu đi hỏi xem thi thể ở đâu, hỏi có người đồng ý trục vớt không.” Trần Vân Chí phái thư ký Trần Tuần đi dò hỏi, một lát sau, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính hào hoa phong nhã trở về, đưa bọn họ vào trong thôn, vừa đi vừa giải thích, “Bởi vì có quá nhiều thi thể nên từ xa xưa nơi này đã có một loại nghề chuyên giúp vớt thi thể người.

Bây giờ những người trẻ tuổi thấy nghề này quá đen đủi, không muốn làm nên đều đi ra ngoài làm công.

Chỉ còn lại có một hộ nhà hai cha con làm nghề này, bọn họ sống ở phía Tây của thôn.”
Thôn Đại Loan không lớn, bọn họ đi dọc theo con đường xóc nảy gập ghềnh khoảng 20 phút thì tới phía Tây thôn, ven đường có một hộ nhà viết chữ “Vớt” thật lớn trên tường, còn vẽ một mũi tên, mọi người đi theo vài bước thì thấy một ông lão gầy gò đen thui đang ngồi hút thuốc lá trên ngạch cửa.
Ông lão mặc bộ áo bào đen đã phai màu, tuổi chừng 50-60, tinh thần quắc thước, thoáng nhìn mấy người bọn họ, ông ta ngựa quen đường cũ mà hỏi, “Vớt xác hả?” Trong thôn hiếm khi có người xứ khác, thấy được người lạ thì dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là đến tìm vớt thi thể.
“Đúng…” Thư ký còn chưa nói xong, Vương Lão Ngũ dúi tẩu thuốc phiện xuống mặt đất, “Nói trước, quy tắc của chúng tôi, xuống nước, một vạn! Không quan tâm là có vớt được hay không.

Nếu vớt lên được thì thêm một vạn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui