Lấy Quỷ Làm Chồng


Mắt nhìn liếc qua Trần Vân Chí, “Ông chủ còn muốn vớt không?”
Bao nhiều năm làm trong ngành vớt xác đã luyện được bản lĩnh nhìn người.

Trên dưới đánh giá liền biết người cầm đầu nhóm người này là ai, ăn mặc như thế nào, ra mức giá mà đối phương chịu nổi.
Đám người Trần Vân Chí tất nhiên biết là đã bị người ta hét giá, nhưng cái giá này, nói thật cũng không tính là giá trên trời, cũng không phải là không thể chấp nhận.

Huống chi chút tiền ấy vốn dĩ trong mắt ông cũng chỉ là mưa bụi.
Trần Vân Chí ra ánh mắt cho thư ký, người sau hiểu ý tiến lên, cò kè mặc cả với Vương Lão Ngũ.

Sở dĩ không đồng ý ngay là vì không muốn để cho người khác cảm thấy là có thể lừa bọn họ thêm.
Hai người nói vài câu, Vương Lão Ngũ khoa tay múa chân, kiên trì một đồng cũng không giảm, “Việc của tôi cậu thấy có dễ dàng không, cả ngày đều tiếp xúc với người chết, có đen đủi hay không cơ chứ? Cái thi thể kia cũng không biết là đã ngâm bao lâu, vừa trơn trượt vừa nhớp nháp, tôi còn phải dùng tay sờ vào rồi kéo lên.

Nếu không phải tôi bị bệnh, con trai phải chăm sóc tôi nên không thể đi nơi khác làm công, có ma mới muốn kiếm sống bằng đường này.”
Mọi người ngẫm lại cảnh tượng kia… tức khắc liền thấy ớn lạnh.
Vương Lão Ngũ chỉ lên trời, “Vừa rồi cậu nói người mà các cậu muốn tìm, đại khái là rơi từ Nam Giang khoảng một tháng trước, một tháng, hiện tại là mùa hè, dựa theo tốc độ nước của mùa lũ, hai ngày là trôi tới đây.

Nhưng chúng tôi có quy định là không đến sau núi khi trời tối.

Hiện tại chưa đến bốn giờ, còn hai ba tiếng nữa là trời tối, thời gian cũng coi như đủ rồi.

Hôm nay mấy người có vớt không? Nếu không thì ngày mai.”
Thư ký nhìn Trần Vân Chí hỏi ý kiến, ông còn chưa lên tiếng, Trần Bằng đã làm ầm lên trước, “Tôi không muốn ở lại đây đêm nay đâu!”
Muốn vào thôn thì phải lái xe cả tiếng đồng hồ trên quốc lộ đèo, đi vòng vèo muốn xỉu up xỉu down.

Bây giờ xuống núi thì Trần Bằng ngại phiền toái, nhưng ở lại đây thì hắn càng không muốn.
Vương Lão Ngũ nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng ố, “Tôi chờ, mấy người chờ, nhưng không biết thi thể mà các người muốn vớt có chờ được không.”
Đường Điềm chen vào, “Ông nói thử xem?”
Lúc này mọi người mới kinh ngạc nhận ra sự tồn tại của cô, không hẹn mà cùng nhìn cô một cái.
Dọc đường đi, cô rất an tĩnh, khuôn mặt tái nhợt lộ ra bệnh trạng suy yếu, cảm giác tồn tại đơn bạc như hồn ma lang thang.
Vương Lão Ngũ nói, “Vịnh người chết, một năm phải có hai ba trăm thi thể trôi xuống từ thượng nguồn, cô thử tính đi, có phải là cứ cách hai ba hôm lại có một hai cái không? Trôi xuống tập trung ở vịnh người chết nhiều như vậy, chúng tôi nhìn thấy cái mới thì đi vớt lên xem thử trên người có thông tin hay không, có điện thoại hoặc là chứng minh thư gì đấy, chúng tôi trực tiếp liên hệ với gia đình của người đó.

Nhận được điện thoại tám chín phần mười số người đều sẽ đến đây đưa thi thể về.

Nhưng cũng có người đã bị cuốn trôi đi những thứ có thể chứng minh thân phận, cơ thể cũng sưng vù không thể xem được, loại thi thể vô danh này không cần phải xen vào, cứ để nó thả trôi theo dòng nước.

Cũ không đi thì mới chẳng tới, cũ sẽ bị mới đẩy ra khỏi con vịnh này rồi chảy về đập chứa nước ở dưới hạ lưu.

Cho nên tôi thúc giục các người mau nhanh lên, nếu không vài buổi tối nữa nó sẽ trôi đến đập chứa nước, vậy thì không có cách nào vớt lên được nữa.”
Tâm tư mỗi người khác nhau, Đường Điềm lập tức gật đầu, “Cũng đúng, vậy bây giờ đi vớt đi.” Nói xong mới chuyển hướng sang Trần Vân Chí, cười nói, “Ông chủ Trần, cháu tin bác nhất định cũng giống cháu, nghe tình huống như thế thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đưa người xuống mồ một cách bình an.”
Lời đã đưa tới trước mặt, Trần Vân Chí cũng không thể nói gì nữa, nếu không làm thì lại như mình muốn kéo dài, ông lập tức nói, “Bây giờ vớt đi.”
“Được.” Vương Lão Ngũ vừa nói vừa không ngừng rít điếu thuốc, ông đứng lên quay đầu vào trong phòng rống, “Thạch Đầu, có việc, mau lên!”
“Tới đây cha.” Trong nhà lập tức truyền đến một giọng nam mạnh mẽ.
Vương Lão Ngũ hừ lạnh với thư ký, “Thấy mấy người ăn mặc đàng hoàng, tôi cũng không sợ bị quỵt nợ, nhưng vẫn là quy tắc kia, dù sao cũng phải đưa cho tôi một vạn nếu xuống nước.”
Ông lão đặt tẩu thuốc xuống, chẳng mấy chốc người đàn ông mặc áo thun xanh lam, quần đùi đen to rộng bước ra khỏi nhà với đôi tông lào nhựa, diện mạo thô kệch điển hình của người phương Bắc, nhìn qua thì có vẻ đã ngoài ba mươi, cánh tay lộ ở bên ngoài quần áo cuồn cuộn cơ bắp.

Người đàn ông một tay xách thùng dầu máy, trên cánh tay quấn vài vòng dây thừng thô dày cỡ ngón cái, trong tay còn cầm một cây móc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui